Hoàng Cưới

Chương 8: Chân giò kho tàu thơm ngào ngạt



Edit by Hạ Vi Lam
Chương 8
Ngày dần dần lên cao, số lần Lục thị nhìn  ra ngoài cũng nhiều hơn, thỉnh thoảng xoay người, có chút đứng ngồi không yên.
Từ Nhu Gia thấy mà hồ đồ, nàng sợ hãi gặp Chu Kỳ, chẳng lẽ Lục thị cũng sợ con trai ruột của chính nàng ta ?
Đang suy đoán quan hệ mẹ con của Lục thị cùng Chu Kỳ đến tột cùng là lạnh nhạt đến mức nào, Lục thị bỗng nhiên đứng lên, lấy lý do có việc làm nên đi trước, để nha hoàn Thu Cúc bên người dẫn huynh muội bọn họ đi đến vườn hoa Tiểu Nguyệt cư dạo chơi.
"Thu Cúc, biểu ca ta là người như thế nào vậy ?"
Trong tiểu hoa viên, Lục Nghi Lan tò mò hỏi Thu Cúc. Thu Cúc cười khổ, châm chước chốc lát nói:
"Tứ Gia tuấn tú lịch sự văn võ song toàn, chính là tính tình vốn lãnh đạm, kiệm lời ít nói đã quen, trước mặt di nương đều rất ít cười , đợi lát nữa Tứ Gia tới, nếuTứ Gia ít nói, cô nương cùng thiếu gia tuyệt đối đừng trách lầm."
Lục Định gật gật đầu, tuổi cũng lớn rồi, hắn cũng không cho rằng đệ đệ trong vương phủ tôn quý sẽ giống cô mẫu mà bình dị gần gũi. Lục Nghi Lan đi lòng vòng, cầm trong tay nhánh hoa đào mới bẻ, đối với biểu ca chưa gặp mặt lần nào tràn ngập tò mò.
Chỉ có Từ Nhu Gia không nói chuyện, giống như không quan tâm chút nào nhân vật Tứ Gia này, Thu Cúc kỳ quái nhìn sang, liền nhìn thấy tiểu cô nương đang nghiêng đầu nhìn mấy con bướm trong bụi hoa, chỉ biết chơi.
Thu Cúc cười cười, vị cô nương này đơn thuần đáng yêu, trách không được di nương thích nàng ý nhất. Đi dạo trong hoa viên hai vòng, xem chừng Tứ Gia sắp đến rồi, Thu Cúc dẫn ba huynh muội trở về chính viện.
Lục thị đã xong việc, lúc này đang ngồi trong phòng, đổi sang váy áo đỏ mới tinh, nhan sắc sáng rõ khiến đám Thu Cúc sợ ngây người. Đối mặt một lớn ba nhỏ giật mình ánh mắt, Lục thị sờ sờ lỗ tai, thần sắc không được tự nhiên giải thích nói:
"Hôm nay chúng ta một nhà đoàn tụ, trong lòng ta rất vui vẻ, đương nhiên phải mặc đẹp hơn thường ngày một chút."
Lục Định không biết nói chuyện, Lục Nghi Lan yêu thích và ngưỡng mộ mà nhìn chằm chằm vào váy áo Lục thị ,từng đường thêu thùa tinh mỹ, Từ Nhu Gia phản ứng nhanh nhất, miệng nhỏ khẽ cong, lời nói ngọt ngào liền thốt ra:
"Cô mẫu mặc bộ quần áo này thật là dễ nhìn, giống như tiên nữ hạ phàm."
Tiên nữ...
Dù Lục thị cởi mở đã quen, đều bị lời khen này thổi phồng đến mức da mặt nóng lên, chạy tới Từ Nhu Gia bắt lấy ôm vào trong ngực, sau đó một bên véo khuôn mặt Từ Nhu Gia một bên cười mắng:
"A Đào cố ý làm cô mẫu khó coi phải không hả , cháu gặp tiên nữ nhà ai đen giống như ta hả hả?"
Từ Nhu Gia ngửa đầu, trước mắt màu da Lục thị xác thực đen chút, nhưng nhìn màu da bên cạnh cổ Lục thị, liền biết Lục thị mặt là rám đen, còn có thể cứu vãn. Huống chi bình tĩnh mà xem xét, rám đen thì Lục thị y nguyên vẫn rất đẹp, mắt phượng mày liễu, mắt đen bởi vì thuần túy mà sáng tỏ kiều diễm, so với những phu nhận nơi hậu viện hẳn xinh đẹp mới lạ hơn rất nhiều.
Chỉ cần chăm sóc kĩ lưỡng, Từ Nhu Gia tin tưởng chắc chắc có thể khôi phục làn da trắng nõn kiều nộn cho Lục thị phục sủng. Vừa nghĩ tới đây, Từ Nhu Gia chợt phát hiện Lục thị hạ con mắt, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cả người Lục thị chẳng khác nào một cây cung bỗng nhiên bị kéo căng, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm phía sau Từ Nhu Gia, cùng lúc đó, cổng cũng truyền tới thanh âm hưng phấn của Thu Cúc:
"Di nương, Tứ Gia đến rồi!" Chu Kỳ đến rồi!
Từ Nhu Gia cũng khẩn trương theo, lại thấy Lục thị ngược lại lại thả lỏng ra, bĩu môi, nghiêng đầu đi bưng trà bát, hững hờ mà nói:
"Tới thì tới, có cái gì mà suy nghĩ nhiều."
Nói xong, Lục thị nâng bát trà, suỵt suỵt uống hai ngụm, uống đến sảng khoái như vậy, không có chút nào cố kỵ lễ nghi phải có của một phu nhân. Từ Nhu Gia lần đầu tiên nghe nữ tử uống nước mà tạo ra âm thanh suỵt suỵt, kinh ngạc đến nỗi quên cả việc sắp đối mặt Chu Kỳ.
"Con trai thỉnh an di nương."
Sau lưng truyền đến thanh âm trầm thấp lạnh lẽo của thiếu niên, cổ họng Từ Nhu Gia nhấp nhô, chậm rãi quay người. Đối diện nàng, Chu Kỳ đang cúi đầu hướng Lục thị hành lễ, thiếu niên mười sáu tuổi người mặc cẩm bào màu trắng, eo buộc đai lưng bằng ngọc, đứng đó mà như một cây ngọc thụ, khiến toàn bộ phòng đều sáng rỡ theo.
Lục Định, Lục Nghi Lan đều nhìn đến ngây người, ánh mắt đuổi sát theo nhất cử nhất động của Chu Kỳ, Từ Nhu Gia không khiếp sợ như bọn họ, chỉ là khi Chu Kỳ ngẩng đầu lộ ra gương mặt thanh lãnh đẹp trai, nàng nhịn không được ở trong lòng cảm khái một phen.
Đều nói Chu Kỳ là sau khi mẹ đẻ qua đời trở nên lạnh lùng tàn nhẫn, vì sao Từ Nhu Gia cảm thấy, Chu Kỳ mười sáu tuổi rõ ràng là đã giống với nhiều năm sau, đều lạnh nhạt như thế ?
Nhìn khuôn mặt lạnh như băng ấy, giống như ai sắp giết người thân của hắn không bằng!
Nàng ôm tâm tình đã trải qua hai đời người đứng ngoài quan sát Chu Kỳ, thình lình Chu Kỳ bỗng nhiên nhìn lại nàng, ánh mắt sắc bén giống như mũi tên, Từ Nhu Gia giật nảy mình, kìm lòng không được tới gần bên người hướng Lục thị.
Lục thị thấy vậy, một bên ôm Từ Nhu Gia một bên nhíu mày răn dạy con trai:
"Ánh mắt của ngươi sao thế? Nhìn đến mức khiến A Đào sợ hãi!"
Chu Kỳ có chút mím môi, lập tức rủ xuống tầm mắt, đứng ở một bên.
Từ Nhu Gia trông thấy Chu Kỳ mím môi, vừa nghĩ tới Chu Kỳ có thể bỗng nhiên sẽ đem răn dạy của mẹ đẻ này mà ghi nợ trên đầu nàng, Từ Nhu Gia liền vụng trộm bóp tay mình một cái, đáng chết, nàng dù sao cũng là quận chúa tôn quý nuôi lớn trong hoàng cung, làm sao chỉ vì một ánh mắt Chu Kỳ liền dọa đến hết hồn ?
Ổn định tinh thần, Từ Nhu Gia nhỏ giọng đối với Lục thị nói:
"Cô mẫu đừng trách ca ca, là chính ta không đứng vững."
Giọng tiểu cô nương ngọt ngào, kêu ca ca rất tự nhiên, Chu Kỳ nghe thấy, lần nữa nhìn lại Từ Nhu Gia. Từ Nhu Gia đang nhìn Lục thị, thế là Chu Kỳ chỉ nhìn thấy gương mặt trắng nõn nà của tiểu cô nương , nhìn thấy mẹ mình trìu mến vỗ vỗ bàn tay nhỏ của nàng, cũng nhìn thấy tiểu cô nương tại bị mẹ mình vỗ tay nhiều quá nên cười đến càng ngày càng tươi. Không ít thì nhiều, Chu Kỳ đã thấy nhiều vẻ dối trá nịnh nọt . Hắn ngược lại còn nhìn về phía huynh muội của Lục Định. Lục Định nhìn Chu Kỳ cười cười, không kiêu ngạo mà cũng không tự ti, một mặt đơn thuần thiện ý, Lục Nghi Lan ở bên cạnh đỏ mặt, ngượng ngùng mà cúi thấp đầu. Chu Kỳ mặt không thay đổi thu tầm mắt lại. Lục thị trấn an xong cháu gái nhỏ, quay lại thấy chính là con trai ruột đối với mấy người họ hàng này là đang dùng bộ mặt khinh bỉ !
Môi đỏ nhếch, Lục thị không nhịn được, nghiêm mặt nói:
"Lão Tứ, đây là biểu ca của ngươi A Định, đây là người đại tỷ Nghi Lan, nhỏ nhất là muội muội A Đào, bọn họ mới tới Vương phủ nên chưa quen với cuộc sống nơi đây, ngươi làm biểu ca phải trông nom họ nhiều hơn, đừng để bọn họ bị người ta bắt nạt."
" Đã biết." Chu Kỳ thản nhiên đáp.
  Lục thị cũng không muốn cùng con trai nhiều lời, liền phân phó Thu Cúc:
"Truyền cơm đi."
Thu Cúc ngó ngó Chu Kỳ rồi thở dài, quay người phái nha hoàn đến phòng bếp truyền lời. Lục thị nắm tay A Đào rồi ngồi vào ghế chủ vị. Chu Kỳ ngồi thẳng ở phía tay phải của Lục thị, đây là nơi hắn hay ngồi, hôm nay ngồi cách Từ Nhu Gia rất gần.
"Đều ngồi đi, đừng khách khí, chỗ này không có người ngoài."
Lục thị chào hỏi huynh muội Lục Định. Còn lại hai chỗ trống, Lục Định tự nhiên ngồi sát bên Chu Kỳ, Lục Nghi Lan liền ngồi ở phía đối diện anh. Tiểu nha hoàn đưa đĩa giò kho tàu cho Chu Kỳ rồi nói:
"Tứ Gia, di nương nghe nói ngươi gần đây rất thích ăn giò nên ngày hôm nay cố ý đi vào phòng bếp làm cho ngài, xém chút nữa thì bị bỏng tay..."
Chu Kỳ mắt nhìn mà chẳng quan tâm, tựa hồ như đối với món giò kia mà chẳng thèm để ý chút nào. Dưới đáy bàn, Lục thị tức giận giật giật ống tay áo. Ngồi ở giữa hai mẹ con,Từ Nhu Gia đột nhiên cảm thấy thương xót cho Lục Thị khi bà có một đứa con trai quá phúc hắc. Mặc dù Lục thị không có lưu ý gì về bữa trưa nhưng nha hoàn Thu Cúc vẫn rất cẩn thận khi làm bữa trưa cho Chu Kỳ. Một bàn chân giò màu sắc đỏ sáng, nước tương hương thuần, nhìn thôi cũng làm người ta thấy ngon miệng.
Nếu nhìn về đời trước của Từ Nhu Gia tư thái như thế nhưng kỳ thật nàng rất thích ăn các món ăn mặn.  Huệ phi nương nương rất lo lắng cháu gái ngoại của mình sẽ chở thành đại mập mạp nên đã cố ý dặn dò phòng bếp phối hợp làm các món ăn chay mặn. Sau đó mỗi lần cơm nước xong xuôi, Huệ phi nương nương đều sẽ đích thân dắt Từ Nhu Gia đi tản bộ tiêu thực. Nếu gặp phải mưa tuyết hay khí trời ác liệt, Huệ phi nương nương cũng sẽ yêu cầu Từ Nhu Gia phải đi đi lại lại một tiếng đồng hồ trong phòng chỉ để tiêu thực.
Chân giò kho tàu trong cung Từ Nhu Gia đều đã nếm qua. Để cho tiện cho các chủ tử, phòng bếp đã sớm đem giò chia làm từng khối, nhưng Lục thị lại nấu nguyên cả một chân giò lớn,đem chia thành nhiều đĩa thơm phức mũi. Nhìn chằm chằm vào miếng giò, Từ Nhu Gia len lén nuốt một ngụm nước bọt, thật sự là đã quá lâu cô không ăn món ăn này.
Lục thị đặc biệt chuẩn bị chân giò cho Chu Kỳ, Từ Nhu Gia làm sao cũng không thể gắp thức ăn đầu tiên. Nàng vừa ăn đồ ăn khác vừa chờ ai đó lấy, nhưng mà đợi đã lâu, đều không thấy Chu Kỳ hay người nào động vào đĩa giò kia.
"A Định không ăn giò à ?"
Lục thị bỗng nhiên chỉ vào giò đối với Lục Định nói.
Lục Định vừa định đưa cơm vào miệng, nghe vậy kém chút sặc, liên tục không ngừng mà nói:
"Các ngươi ăn đi, ta không quen ăn thịt heo."
Hắn có thèm đến mấy cũng không thể cùng biểu đệ tôn quý đoạt thịt ăn a!
Lục thị không tin, quét mắt con trai, nàng quyết tâm gắp một cục thịt lớn đưa vào trong chén của Lục Định, lại gắp thêm cho Lục Nghi Lan và Từ Nhu Gia, nhưng mà không gắp cho Chu Kỳ. Được gặp thịt, ba huynh muội đồng loạt nhìn về phía Chu Kỳ. Chu Kỳ nhìn không chớp mắt, mặt không đổi sắc tiếp tục ăn cơm.
Lục thị cáu ra mặt!
Thu Cúc đau lòng chủ tử, cầm lấy công đũa, lấy dũng khí hỏi Chu Kỳ:
"Tứ Gia, ngài cũng nếm thử cái này đi?"
Chu Kỳ ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt băng lãnh. Thu Cúc tâm run lên, không còn dũng khí khuyên nhiều. Trên bàn cơm, bầu không khí cứng ngắc tới cực điểm, Từ Nhu Gia lần đầu tiên nhìn thấy quan hệ mẹ con này, cũng không trách Chu Kỳ, chỉ cảm thấy đau lòng cho lòng mẹ này của Lục thị. Một bàn người không ai nhúc nhích, Từ Nhu Gia dẫn đầu cúi đầu, thanh tú lại nhanh chóng ăn xong chén giò. Ăn xong, Từ Nhu Gia nghiêng đầu hướng Lục thị cười:
" Tay nghề Cô mẫu thật tốt, đây là món giò ngon nhất ta từng nếm qua."
Tiểu cô nương mắt hạnh sáng lấp lánh, lời khen đầy thoả mãn từ bên trong đáy lòng, cùng thiếu niên hờ hững bên cạnh hoàn toàn tương phản, khiến Lục thị không khỏi lòng chua xót, suýt nữa rơi lệ. Cũng may, nàng đã sớm quen con trai tính tình lãnh đạm.
"Ăn ngon thì liền ăn nhiều thêm một chút."
Mặt nở nụ cười, Lục thị lại gắp cho Từ Nhu Gia một miếng giò nữa, ánh mắt ôn nhu cực kỳ. Từ Nhu Gia vui vẻ ăn, để chứng minh mình là mình thật sự thích ăn, Từ Nhu Gia lại liên tục gắp mấy lần giò, nàng gắp một lần, nụ cười Lục thị càng rạng rõ bấy nhiêu.
Nhận thức đến điểm ấy, Lục Định do dự một chút, cũng gắp thêm một miếng, Lục Nghi Lan cắn cắn môi, liếc mắt Chu Kỳ từ đầu đến cuối không có ăn chân giò, liền cũng không có duỗi đũa.
Tâm tư Từ Nhu Gia đều đặt trên người Lục thị, nàng phát hiện mặc dù Lục thị luôn một mực cười, nhưng nàng cơ hồ không hề dùng bữa. Nhìn trong chén Lục thị mới gắp cho nàng thịt viên chua cay, Từ Nhu Gia càng nghĩ càng thấy khó chịu. Nàng từ nhỏ đã không có cha mẹ, nếu như cho nàng cơ hội, nàng nhất định sẽ làm một nữ nhi tốt,sẽ không để mẫu thân mình tủi khổ. Chu Kỳ thật nhẫn tâm !
/~ chị nhà yên tâm , không làm con gái ruột thì còn có thể làm con dâu hihihi ~/

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.