Hoàng Cưới

Chương 11: Tiến cung



Edit by Hạ Vi Lam
Chương 11
Trời còn chưa sáng, Thuần Vương liền vội vàng rời Tiểu Nguyệt cư đi vào triều. Lục thị không biết mà ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao, quá lâu không hầu hạ Thuần Vương, đột nhiên làm mấy hôm, Lục thị liền bị đau lưng.
Từ Nhu Gia dậy sớm, tới thỉnh an, biết được Lục thị còn ngủ, tâm tư Từ Nhu Gia khẽ động, gọi Thu Cúc vào trong viện nói chuyện phiếm. Thu Cúc là đại nha hoàn bên người Lục thị, có chuyện gì tìm nàng nghe ngóng là đáng tin nhất.
"Thu Cúc tỷ tỷ, tối hôm qua ta nghe ca ca nhắc tới Nhu Gia quận chúa, Nhu Gia quận chúa là ai vậy?"
Tán gẫu nửa ngày ,Từ Nhu Gia bắt đầu khách sáo hỏi, dù sao Thu Cúc hẳn sẽ không đến mức đi tìm Lục Định kiểm chứng hai người nói với nhau cái gì. Thu Cúc kinh hãi, vô ý quét mắt nhìn ra cửa sân, sau đó lại nhanh chóng nhìn về hướng Từ Nhu Gia ra hiệu im lặng :
"Xuỵt, tiểu cô nương nhớ kỹ, về sau tuyệt đối không nên nhắc về Nhu Gia quận chúa ở Vương phủ."
Từ Nhu Gia bắt đầu lo lắng, trên mặt nghi hoặc mà truy vấn: "Vì cái gì?"
Thu Cúc đem tiểu cô nương kéo lại gần, thấp giọng bên tai Từ Nhu Gia giải thích nói:
"Nhu Gia quận chúa là cháu gái ruột thịt nhà ngoại của Vương gia, đầu năm nay nhiễm bệnh cảm lạnh nên qua đời, Vương gia mười phần bi thống, gần đây mới khôi phục tinh thần, nếu có người bàn luận về Nhu Gia quận chúa truyền đến tai Vương gia, Vương gia sẽ bị đả thương tinh thần."
Từ Nhu Gia ngơ ngác đứng đấy, đoạn sau Thu Cúc nói cái gì, nàng căn bản không nghe rõ.
"Nàng" vậy mà đã chết rồi?
Rõ ràng là còn sống , lại biết được mình đã chết rồi, đó là cái cảm giác gì ? Trách không được cô thấy nàng thật khổ sở!
"Tiểu cô nương, tại sao ngươi khóc?"
Lúc thấy tiểu cô nương rơi lệ, Thu Cúc kinh ngạc cực kỳ. Từ Nhu Gia hoàn hồn, sờ sờ khuôn mặt, mới biết mình khóc.
Vì sao khóc?
Từ Nhu Gia không biết nên giải thích với Thu Cúc như nào, nàng động đậy bờ môi, đến cùng rất khó chịu, Từ Nhu Gia liền quay người chạy về sương phòng của mình. Thu Cúc không yên lòng, lo lắng chạy theo, Từ Nhu Gia sợ làm chú ý đến những người khác, đành phải nghẹn lại nước mắt, đồng thời nghĩ cớ ứng phó Thu Cúc:
"Thu Cúc tỷ tỷ, ta sợ hãi, nếu như Vương gia biết ta cùng ca ca nói qua về Nhu Gia quận chúa, hắn có thể sẽ đuổi ta đi không?"
Mắt hạnh ngập nước của tiểu cô nương mở to, nghiêm túc sợ hãi. Thu Cúc vội nói:
"Ngươi không nói ta không nói, Vương gia sẽ không biết, tiểu thư đừng sợ."
Cũng chỉ có nàng xuất thân nha hoàn, mới có thể lý giải e ngại của tiểu cô nương đối với Vương gia, nhớ thời điểm lúc nàng vừa mới tiến phủ, bị ma ma giáo huấn cảm thấy Vương gia quả thực hung dữ như mãnh thú, vạn lần tuyệt không được trêu chọc. Có thể ở Vương Phủ một thời gian dài, Thu Cúc đã phát hiện Vương gia mặc dù tôn quý uy nghiêm, nhưng chỉ cần thuộc hạ không phạm sai lầm lớn, Vương gia cũng rất hiền lành.
Từ Nhu Gia bán tín bán nghi gật đầu. Thu Cúc lại an ủi nàng một hồi, liền về thượng phòng làm việc. Từ Nhu Gia một mình trở về sương phòng, để nha hoàn thủ ở bên ngoài, nàng vào nhà liền úp sấp mặt trên giường, vùi vào chăn mền.
Từ Nhu Gia không muốn làm A Đào, nàng còn đang hi vọng được tiến cung, một lần nữa trở lại thân thể của mình, bây giờ thì tốt rồi, thân thể của nàng bị chôn luôn rồi, nàng căn bản không có cách để trở về lại!
Ở thượng phòng của Tiểu Nguyệt cư, Lục thị tỉnh lại, nhớ tới tối hôm qua Thuần Vương "Thương lượng", Lục thị lập tức phân phó Thu Cúc mời cháu gái nhỏ tới. Từ Nhu Gia khóc quá lâu, sưng cả hai mắt, biết không gạt được, trên đường nàng cùng Thu Cúc hợp mưu viện cớ, liền nói nàng buổi sáng ngã té mới khóc. Có Thu Cúc hỗ trợ che giấu, Lục thị không chút hoài nghi, chỉ là nhìn con mắt sưng giống như hạch đào của Từ Nhu Gia, suy nghĩ lại một chút Thuần Vương lại muốn nàng nhẫn tâm đem cháu gái nhỏ đưa vào cung, Lục thị càng đau lòng, đưa tay liền kéo Từ Nhu Gia ngồi xuống bên cạnh. Từ Nhu Gia không hiểu, ngửi thấy mùi thơm ngát nhàn nhạt trên người Lục thị, nàng nghi hoặc hỏi:
"Cô mẫu, ngươì sao vậy?" Lục thị cắn cắn môi.
Tối hôm qua Thuần Vương "trừng phạt" nàng một trận, sau đó nàng thấy Thuần Vương một mặt lộ rõ vẻ thỏa mãn, cả gan liền yêu cầu Thuần Vương không đánh chủ ý lên người cháu gai nữa, Thuần Vương híp híp mắt, cũng không hứa hẹn khẳng định gì với nàng, nàng thúc giục nhiều hơn, Thuần Vương liền tiếp tục trừng phạt nàng. Lục thị tuyệt sẽ không thỏa hiệp, nhưng nàng lo lắng Thuần Vương khi dễ cháu gái tuổi còn nhỏ, lợi dụng vinh hoa phú quý lừa gạt cháu gái tiến cung.
Không rõ tâm tư Thuần Vương, Lục thị tạm thời không hù dọa cháu gái, càng nghĩ, Lục thị liền kể cho cháu gái nghe mấy câu chuyện thâm cung đáng sợ. Từ Nhu Gia nghe xong liền mơ mơ hồ hồ, đoán không ra mục đích của Lục thị, mà lại nàng cũng không có tâm tư suy nghĩ lại. Lục thị chỉ là cái di nương , dựa theo quy củ, trừ phi Thuần Vương có lệnh, Chu Kỳ mỗi tháng chỉ có tư cách ba lần đến Tiểu Nguyệt cư thăm hỏi thân mẫu. Bởi vậy, hôm nay Chu Kỳ liền không có đến đây.
Thuần Vương lại liên tục tớiTiểu Nguyệt cư ba ngày liền, Lục thị phòng bị đón tiếp, Thuần Vương một mặt uy nghiêm, một câu đều không có nói cùng Lục thị, trực tiếp để cho người ta gọi Từ Nhu Gia tới. Lục thị gấp, cầu khẩn mà nhìn Thuần Vương:
"Vương gia..."
"Ngậm miệng."
Thuần Vương đánh gãy nàng, không cho Lục thị có cơ hội cầu tình.
Nực cười, đây là Thuần Vương phủ, hắn là Thuần Vương, trong vương phủ hết thảy đều là của hắn, hắn muốn làm cái gì còn cần một di nương nho nhỏ đồng ý?
Tối hôm qua Lục thị nịnh nọt, Thuần Vương ngu sao mà không ngủ, nhưng hắn muốn hiếu kính mẫu phi, việc này tuyệt sẽ không bởi vì Lục thị mà thay đổi. Nam nhân xuống giường liền không nhận người, Lục thị trong lòng thầm hận, lại không dám ở nơi này chống lại Thuần Vương. Đứng tại một bên, Lục thị nhìn qua cổng, hai tay bất an túm lấy khăn tay.
Từ Nhu Gia không yên lòng tới phòng, nhìn thấy cậu ruột, Từ Nhu Gia vốn là muốn bổ nhào qua khóc lớn một trận, nhưng Từ Nhu Gia nhịn được. Buổi chiều nàng đã suy nghĩ rất nhiều, Từ Nhu Gia từng muốn cùng cữu cữu, ngoại tổ mẫu nói ra hết thảy xúc động của mình, nhưng mà sau khi nàng dần dần bình tĩnh trở lại, Từ Nhu Gia lại bắt đầu lùi bước.
Ngoại tổ mẫu, cữu cữu đều rất thương nàng, nhưng sự yêu thương ấy đủ để vượt hết quỷ thần kiêng kị sao? Ngoại tổ mẫu là người nàng thân nhất, kính yêu nhất, nhưng ngoại tổ mẫu yêu thương không chỉ mình nàng, cũng rất yêu thương Thuần Vương cùng các cháu gái khác của nàng, nếu như Từ Nhu Gia ở trong cung còn sống thật khỏe, nàng tin tưởng ngoại tổ mẫu sẽ cho nàng mười phần tin tưởng, nhưng nàng biến thành A Đào, vô luận nàng nói cái gì để chứng minh thân phận, ngoại tổ mẫu đều sẽ có thái độ hoài nghi.
Coi như ngoại tổ mẫu cùng cữu cữu lập tức tin nàng là Từ Nhu Gia, cũng không quan tâm nàng biến thành một Quỷ Hồn sống nhờ thân thể A Đào, khi bọn hắn hỏi nàng nguyên do biến cố, nàng làm như thế nào giải thích?
Từ Hoài Vương, Tạ Tấn phản loạn bắt đầu mà nói?
Vậy liền dính đến hai đời đế vị, liên quan quá lớn, nếu như cữu cữu tin, nhận định long ỷ sớm là của hắn, hắn có thể hay không đắc ý quên mất , dẫn tới phạm phải sai lầm , ảnh hưởng tới quyết định lập trữ của Hoàng ngoại tổ phụ? Nếu như cữu cữu không tin, nghĩ nàng - quỷ hồn này xem thường triều chính, cữu cữu nhất định không tha cho nàng. Nếu không đề cập tới Hoài Vương, Tạ Tấn phản loạn, Từ Nhu Gia liền phải nói dối cái gì, cữu cữu cùng ngoại tổ mẫu đều là lão hồ ly, Từ Nhu Gia không cách nào cam đoan nàng có thể tự bào chữa, một khi lộ ra chỗ sơ suất, cữu cữu, ngoại tổ mẫu triệt để không tin nàng, nàng liền ngay cả "A Đào" cũng không thể làm nữa. Trằn trọc hồi lâu, các loại phương án đều nghĩ tới, cuối cùng Từ Nhu Gia lựa chọn tiếp tục làm A Đào.
"A Đào thỉnh an cô phụ."
Đứng ở trong thính đường, Từ Nhu Gia quy củ hạ thấp người hành lễ. Thuần Vương gật gật đầu, ôn thanh nói:
"Trong cung Huệ phi nương nương là mẫu phi của ta, nghe nói ta có một cháu gái nhỏ nhu thuận hiểu chuyện, nương nương cũng muốn gặp ngươi một chút, thế nào, A Đào nguyện ý theo ta tiến cung bái kiến nương nương sao?"
Ngoại tổ mẫu muốn gặp nàng? Từ Nhu Gia rất là giật mình, cũng may nàng tâm tư nhanh nhẹn, thoáng qua liền rõ ràng cữu cữu vì sao lại an bài như thế. Cháu ngoại gái duy nhất chết rồi, ngoại tổ mẫu khẳng định rất thương tâm. Mặc dù không thể tức khắc chứng minh thân phận, Từ Nhu Gia vẫn muốn đi gặp ngoại tổ mẫu. Đời trước nàng không có chút nào chuẩn bị theo Tạ Tấn chạy trốn khỏi kinh thành, cũng không kịp tạm biệt ngoại tổ mẫu, đoạn thời gian ấy, ngoại tổ mẫu khẳng định vì nàng mà rất thương tâm.
"Ta có thể chứ?" Từ Nhu Gia vui mừng, thấp thỏm hỏi.
Tiểu cô nương so Lục thị nghe lời hơn nhiều, Thuần Vương nhẹ nhàng thở ra, cười nói:
"Đương nhiên có thể, nương nương hiền lành, thích nhất nữ hài tử như ngươi vậy."
Từ Nhu Gia ngại ngùng cười cười. An bài xong, Thuần Vương lúc này mới nhìn về phía Lục thị, ánh mắt đảo qua Lục thị nhếch môi đỏ, Thuần Vương không khỏi phiền lòng.
Tiếp tục khen Từ Nhu Gia vài câu mới khiến cho Từ Nhu Gia lui ra:
"A Đào trở về phòng đi, buổi tối ngủ một giấc thật ngon, sáng mai ta phái người tới đón ngươi."
Từ Nhu Gia "Vâng" một tiếng, hành lễ cáo lui.
Đứa bé đi rồi, Thuần Vương hướng Thu Cúc khoát khoát tay, các nha hoàn khác tất cả lui ra, Thuần Vương liền quang minh chính đại nhìn chằm chằm Lục thị nhìn. Lục thị tầm mắt buông xuống, mặt không biểu tình:
"Vương gia còn có điều phân phó sao?"
Thuần Vương cố ý hỏi:
"Có thì sao, không có thì sao?"
Lục thị cười lạnh, quay đầu nói:
"Vương gia nếu có điều phân phó, tiện thiếp tự nhiên rửa tai lắng nghe, nếu như Vương gia vô sự, kia tiện thiếp sẽ mời Vương gia đi ra ngoài."
Thuần Vương lông mày cau lại, nữ nhân này là đang đuổi hắn? Đi thì đi, miễn cho Lục thị nghĩ là hắn cần nàng, nhất định phải làm thấp để đền bù nàng. Hừ lạnh một tiếng, Thuần Vương liền đi thật.
Hắn đi rất nhanh, Lục thị liền dứt khoát không tiễn , trực tiếp đi đến sương phòng tìm Từ Nhu Gia. Từ Nhu Gia đang chuẩn bị ngày mai gặp ngoại tổ mẫu nên làm như thế nào, nhìn thấy Lục thị, Từ Nhu Gia rất kỳ quái:
"Cô mẫu tại sao không bồi cô phụ?"
Lục thị hờn giận:
"Hắn đi rồi, không cần ta bồi."
Từ Nhu Gia: ...
Thời gian này, cữu cữu đã tới nên sẽ lưu lại, chẳng lẽ là Lục thị đem cữu cữu đuổi đi? Nàng mới rời khỏi một lát, Lục thị quả thật là có bản lĩnh!
"Ngài khiến cô phụ tức giận sao?"
Từ Nhu Gia suy đoán hỏi. Lục thị không muốn nghĩ tới Thuần Vương, giữ chặt tay Từ Nhu Gia, nàng vô cùng nghiêm túc dặn dò:
"A Đào, trong cung nhiều người xấu, nếu như Huệ phi nương nương muốn lưu ngươi ở trong cung với nàng, ngươi, ngươi phải khóc to chút!"
Từ Nhu Gia dở khóc dở cười, nói gì vậy? Bất quá, nàng cuối cùng rõ ràng Lục thị tại sao lại khiến cữu cữu tức giận, một người muốn đưa nàng tiến cung một người muốn giữ lại, không mâu thuẫn mới là lạ.
"Cô mẫu, ta nghe nói nương nương mười phần từ ái, ngài đừng lo lắng."
Từ Nhu Gia cười an ủi Lục thị, nói thật, nàng dĩ nhiên là muốn cùng ngoại tổ mẫu ở cùng nhau. Lục thị khẽ nói:
"Từ ái hay không từ ái ta không biết, ta liền biết nàng sẽ không nuôi trẻ con, để một mình ngươi đợi trong cung, c
ô mẫu không yên lòng."
Từ Nhu Gia: ... Ai nói ngoại tổ mẫu sẽ không nuôi trẻ con? Nếu không phải biết Lục thị chỉ là quá để ý nàng mới nói như vậy, Từ Nhu Gia cực muốn răn dạy Lục thị một trận.
Ở Phúc Ninh đường, Thuần Vương phi nhai kỹ nuốt chậm dùng cơm tối, Lý ma ma từ bên ngoài trở về, đi đến bên người nàng thấp giọng bẩm:
"Vương phi, Vương gia về chính viện, ngay cả cơm đều không có ở bên kia dùng."
Lục thị đột nhiên liên tục được sủng ái hai đêm, tự nhiên khiến cho người ta lưu ý. Thuần Vương phi nghe, cũng không cảm thấy có cái gì kỳ quái, dù sao Vương gia không phải lần đầu tiên đi Tiểu Nguyệt cư rồi lại trở về.
Lục thị nữ nhân kia, uổng công cho dung mạo xinh đẹp ấy, sủng ái tới tay còn đẩy đi ra. Bất quá nói đi cùng phải nói lại, may mắn rằng Lục thị quá ngu, nếu không Thuần Vương phi còn phải tốn thêm một phần để tâm.
/ ~ Hôm nay năng suất thật sự chứ ~/

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.