Hoàn Triều

Chương 7



“Miêu Gia Nhan chỉ biết khóc thút thít, không trả lời câu hỏi của bố được, em giữ lấy mái tóc nức nở “Bố à”.”

Hai cậu bé ngồi trên giường của Miêu Gia Nhan, không ai nhìn ai, có lẽ bấy giờ cả hai cậu bé đều đã cạn lời với đối phương.


Lúc này đây tóc Miêu Gia Nhan vẫn còn đang nhỏ giọt tí tách, chiếc áo cộc tay mới mặc chưa được bao lâu mà lưng áo đã ướt nhẹp. Nhưng Trần Triều đang ngồi ở đây, đây là lần đầu tiên anh tự mình tới phòng em chơi, Miêu Gia Nhan cũng không tiện đi sấy tóc, chỉ biết ngồi ngây người với anh.

“Nhóc là con trai mà sao không nói?” Trần Triều đột nhiên cất tiếng hỏi.

Miêu Gia Nhan khẽ quay đầu lại nhìn anh: “Em tưởng anh biết rồi, anh cũng.. không hỏi mà.”

Trần Triều: “Anh hỏi nhóc cái này làm gì?”

Miêu Gia Nhan thầm nghĩ, vậy em nói làm gì chứ. Nhưng cậu không dám nói câu này ra.

Trần Triều cảm thấy chuyện này thật kỳ quái, bảo rằng: “Thôi bỏ đi.”

Anh đứng dậy, Miêu Gia Nhan cũng đứng lên theo anh, Trần Triều lại quay đầu hỏi: “Nhóc nuôi tóc dài như vậy làm gì?”

Miêu Gia Nhan vô thức đưa tay sờ tóc mình, vừa sờ bàn tay liền ướt nhẹp, em mím môi, nhỏ giọng nói: “Em thích.”

“Còn thích mặc váy nữa, phải vậy không?” Trần Triều lại hỏi.

Miêu Gia Nhan khẽ gật đầu, khẽ đáp “Thích ạ”.

Trần Triều không nói gì, chỉ gật đầu tỏ ý biết rồi. Anh thấy sau tai Miêu Gia Nhan chỗ giáp với quai hàm đỏ ran lên, không hỏi nhiều, chỉ nói: “Nhóc theo anh đi, đừng ở nhà nữa.”

Miêu Gia Nhan ngẩng đầu lên nhìn anh, khẽ đáp “Vâng ạ”.

Hai cậu bé nối đuôi nhau ra khỏi nhà họ Miêu, Trần Triều dẫn Miêu Gia Nhan tới sân nhà mình. Lúc này ông đang ở trong sân dọn sạch lưới đánh cá, lưới rối nùi một mớ, phải gỡ lưới rồi hong khô.

Trên lưới vẫn còn mấy con tép và cá con đã chết bị mắc vào, lác đác vài con hàu và trai nước.

Miêu Gia Nhan chủ động đi tới giúp ông, em thuần thục nhấc một góc lưới đánh cá lên, nhặt mấy con hàu trên lưới ra rồi ném vào thùng rác bên cạnh.

Trần Triều không biết làm việc này, cũng không đi tới, ngửi mùi tanh đã thấy ớn rồi.

“Miêu Nhi à, hôm nay con ở lại nhà ông đi, tối ông hấp cá cho con.” Ông Trần nói với Miêu Gia Nhan.

Miêu Gia Nhan mỉm cười gật đầu, rõ ràng em không béo, nhưng không biết vì sao khi cười lên lại thấy nọng cằm. Trước kia Trần Triều vẫn luôn cảm thấy cô nhóc này cười lên có vẻ ngốc nghếch, bây giờ nghĩ lại không biết rốt cuộc ai mới là người ngốc ở đây.

Trần Triều ngồi xuống bồn hoa cạnh chân tường, nhìn ông và Miêu Gia Nhan gỡ lưới cá, bữa nay trời nóng, chẳng mấy chốc mái tóc dài của Miêu Gia Nhan đã sắp khô.

“Hôm qua có bắt được nhiều cá không ông?” Miêu Gia Nhan hỏi.

“Cũng không nhiều,” Ông Trần ngồi trên băng ghế nhỏ, thảnh thơi tiếp chuyện cùng Miêu Gia Nhan, “Bắt được hai con cá lù đù vàng, cũng được.”

Miêu Gia Nhan lại hỏi: “Hôm qua ngoài biển có mưa không ạ?”

“Mưa một ít, nhưng không nổi gió lớn.”

Miêu Gia Nhan tiếp chuyện đề tài bắt cá với ông Trần rôm rả như vậy, xem ra em thường lại nhà giúp ông gỡ lưới. Một lúc sau mái tóc khô rồi, Miêu Gia Nhan dùng sợi chun đen đeo trên cổ tay để buộc tóc lên.

Kể từ lúc biết giới tính của Miêu Gia Nhan tới giờ Trần Triều vẫn chưa thể thích ứng được, nhìn Miêu Gia Nhan cứ có cảm giác hỗn loạn, trong đầu vẫn còn cho rằng em là một cô gái.

Cảm giác hỗn loạn này khiến thi thoảng Trần Triều lại đưa mắt nhìn chòng chọc Miêu Gia Nhan một lúc lâu, làm cho Miêu Gia Nhan vốn đang rất tự nhiên bị anh nhìn chằm chặp, dần dà trong người cũng thấy bứt rứt.

Tối đến trời không còn nóng nữa, Miêu Gia Nhan lại thả tóc xuống, em đưa tay vuốt nhẹ mấy cái vào vị trí vừa buộc tóc, giúp mái tóc có thể buông xõa tự nhiên. Một loạt động tác được tiến hành nhuần nhuyễn tự nhiên, chiếc chun đen lại được đeo vào cổ tay. Rõ ràng ngày nào em cũng làm như vậy, nhưng bữa nay Trần Triều lại như mới được nhìn thấy lần đầu.

“Anh cứ nhìn em làm gì thế….” Miêu Gia Nhan bị anh nhìn hoài cũng thấy hoang mang, em kéo lấy dây chun trên cổ tay mình, rồi nhìn nó lại bật về vị trí cũ.

Trần Triều hỏi: “Nhóc có nóng không?”

Miêu Gia Nhan nói “Không nóng”, nghĩ một hồi em bừng hiểu ra “Ồ” lên một tiếng, bảo rằng: “Anh hỏi tóc em ấy hả?”

Trần Triều nói “Ừ”.

“Nóng thì lại buộc lên,” Miêu Gia Nhan nhỏ giọng trả lời, có lẽ cũng cảm thấy ngại ngùng, “Em quen rồi.”

Giọng Miêu Gia Nhan bé xíu, có thể thấy lúc em nhắc tới chuyện này không còn được thản nhiên như trước nữa, giọng vừa nhỏ vừa từ tốn.

Trần Triều cũng không hỏi thêm, Miêu Gia Nhan chỉ cúi gằm đầu nhanh nhẹn đi vào phòng bếp giúp bà Trần rửa rau.

Lúc đi tới cửa bếp còn khẽ quay đầu nhìn Trần Triều, Trần Triều không nhìn em. Miêu Gia Nhan đưa tay lên xoa mái tóc, bờ môi khẽ nhếch lên, biểu cảm có phần bướng bỉnh, và dường như cũng có đôi phần khó xử.

“Sao vậy Miêu Nhi?”Bà Trần đang thái hành, hỏi em.

Miêu Gia Nhan khẽ đáp “Dạ”, sau đó rảo bước đi tới, hỏi em có thể giúp gì được cho bà.

“Con giúp bà bóc vỏ đậu nhé.” Bà Trần chỉ tay vào cái túi bên cạnh, nói với em.

“Vâng ạ,” Miêu Gia Nhan đi tới ngồi xổm xuống, “Nhoáng cái sẽ xong thôi.”

Miêu Gia Nhan ở nhà bà Trần suốt một ngày không quay về, mãi đến khi đêm buông. Em cũng không chơi cùng Trần Triều, em quen thuộc với nơi này hơn Trần Triều nhiều. Hồi nhỏ ông bà em ra đồng làm việc không ở nhà, thường gửi em ở chỗ nhà bà Trần, thậm chí buổi tối cũng ngủ lại đây.

Cho nên Miêu Gia Nhan ở nhà bà Trần cũng không tính là khách, em rất quen thuộc với nơi này. Trần Triều lên tầng vẽ tranh, còn em thì ở dưới nhà nói chuyện với bà Trần, bà Trần hỏi em có mệt không, có muốn ở nhà bà ngủ không.

“Không ạ,” Miêu Gia Nhan lắc đầu, “Như thế bố con càng giận hơn.”

“Mặc kệ nó, dù sao cũng chỉ về mấy ngày rồi lại đi.” Bà Trần nói.

Miêu Gia Nhan vẫn bảo: “Không được đâu ạ, không làm bố giận được.”

Bà Trần xoa đầu nhìn em trìu mến. Những gia đình trong thôn cũng xem như nhìn em trưởng thành, bé Miêu vừa nghe lời vừa hiểu chuyện, có mỗi bố mẹ không thương em thôi.

Trước kia mỗi lần Miêu Kiến đánh em bà Miêu chỉ ngăn cản, không cãi cọ ầm ĩ giống như lần này.

Sở dĩ lần này bà Miêu phản ứng mạnh như vậy là bởi Miêu Kiến nói ông muốn đưa Miêu Gia Nhan lên thành phố, để em lên đó học.

Miêu Gia Nhan vừa nghe lập tức nhìn về phía bà nội.

Bà hoàn toàn không thể chấp nhận được, không thể có chuyện ấy. Miêu Kiến vừa nhìn Miêu Gia Nhan đã bực bội, mới nói được mấy câu đã lại cãi nhau um tỏi.

Nên lần này bất kể Miêu Kiến có nói gì, bà Miêu cũng đều từ chối, không cho phép thương lượng.

“Mẹ nghĩ làm thế là bảo vệ nó à?” Miêu Kiến dằn cơn giận xuống, muốn tiếp tục khuyên mẹ, “Mẹ phải để nó được tiếp thụ giáo dục, trường học ở đây không được.”

“Sao lại không được? Không phải hồi nhỏ anh cũng học ở đây hay sao?” Bà Miêu hỏi ngược lại, “Sao lại không được?”

“Thời buổi khác nhau rồi mà mẹ.” Miêu Kiến rất đau đầu, “Mẹ làm vậy là hại nó đấy”

“Tôi hại nó đấy, cháu tôi cũng chịu cho tôi hại, không trách tôi.” Bà Miêu nhìn con trai, ai hiểu con trai hơn lòng mẹ, bà Miêu nói, “Để thằng nhỏ cho anh nuôi nó có sống yên ổn được ngày nào không?”

Miêu Kiến thực sự không nói chuyện với mẹ mình được, ông chau mày nói: “Con là bố ruột của nó, con có thể làm gì được nó chứ?”

“Chính vì là bố ruột của nó nên mới không được, đừng nhắc lại chuyện này với tôi, anh đánh nó còn ít hay sao?” Bà Miêu xua tay, không muốn bàn bạc, “Tóm lại anh đừng mơ đưa nó đi!”

“Mẹ à, mẹ nói chuyện có lý lẽ đi được không!” Sắc mặt Miêu Kiến rất khó coi, lại nói.

“Tôi không nói lý lẽ,” Bà Miêu đứng dậy rồi bỏ đi, “Dù thế nào tôi và bố anh vẫn có thể nuôi nó lớn lên người, không cần đến các anh. Nó có số của nó, tôi không cần nó phải tiền đồ rộng mở làm gì, không cần học ở thành phố các anh.”

Mẹ Miêu Gia Nhan là giáo viên trung học trong thành phố, dạy môn Toán học. Họ muốn đưa Miêu Gia Nhan đi, để mẹ dạy dỗ em.

Bất kể Miêu Gia Nhan thế nào, sống dưới ánh nhìn soi mói của bố mẹ ba năm cũng sẽ vào khuôn khổ.

Bà Miêu biết bọn họ nghĩ gì, sao mà không biết được cơ chứ. Được mẹ ruột nuôi lớn đương nhiên tốt, nhưng đấy là với gia đình nhà người ta. Cháu trai bà khác với những đứa trẻ nhà khác, bà Miêu hiểu rõ điều này.

Chuyến này Miêu Kiến quay về quê, ôm một cục tức vào người, trẻ không quản được, già thì nói không thông.

Buổi tối trước khi đi, ăn cơm xong Miêu Kiến đè vai Miêu Gia Nhan xuống, cầm kéo cưỡng ép cắt tóc em.

Lúc trong sân vang lên tiếng cãi cọ, nhà họ Trần đang ngồi trên bàn đá ăn dưa hấu. Trong tay bà Trần còn cầm nửa quả lựu, tách vỏ ra bỏ vào trong chiếc bát con, buổi tối cất trong tủ lạnh, mai cho cháu trai và Miêu Nhi ăn.

“Lại cãi nhau rồi.” Bà Trần nhìn sang nhà bên, trong lòng không khỏi lo lắng.

“Không lớn chuyện được đâu, thằng Miêu không nói lại mẹ nó.” Ông Trần thì không lo một chút nào cả, vẫn còn từ tốn ăn dưa hấu.

Mãi đến khi tiếng khóc xé lòng của Miêu Gia Nhan vang lên, bà Trần vội vã bỏ quả lựu trong tay xuống, đứng dậy vội vàng chạy ra ngoài.

“Bà đừng đi.” Ông Trần cản lại, “Bố người ta quản con, bà nhà hàng xóm chạy sang làm cái gì vậy.”

Miêu Gia Nhan vẫn còn đang khóc, Trần Triều tới đây một thời gian dài như vậy nhưng chưa từng thấy em khóc lần nào. Miêu Gia Nhan cất tiếng khóc như muốn đứt ruột gan như vậy, đâu còn giống em bé ngày thường nói chuyện nhỏ nhẹ nữa.

“Cứ tiếp tục như vậy còn gì là người nữa,” Bà Trần lo lắng không thôi, “Thằng nhỏ gầy như vậy.”

Miêu Gia Nhan bị bố đè vai ấn xuống mép bàn, bố cầm cây kéo cắt xoẹt một đường, loáng cái mái tóc dài của Miêu Gia Nhan đã bị bố cắt rơi.

Miêu Gia Nhan giậm chân khóc nức nở, duỗi tay đẩy mép bàn, nhưng hiển nhiên không đọ lại bố em được. Ông bà thấy con trai giận như vậy, cũng không dám ngăn cản, sợ mình làm căng nó lại đánh cháu trai, bây giờ mới chỉ là cắt tóc, vẫn còn chưa lớn chuyện.

Miêu Gia Nhan gục xuống bàn, đưa tay nắm chặt chỗ tóc còn lại, khóc lóc gọi “Bố ơi!”

Bố em tức giận thở hổn hển, hai mắt đỏ vằn lên hỏi em: “Rốt cuộc mày muốn thế nào!”

Miêu Gia Nhan chỉ biết khóc thút thít, không trả lời câu hỏi của bố được, em giữ lấy mái tóc nức nở “Bố à”.

Bấy giờ vành mắt Miêu Kiến cũng đỏ ran, ông cất tiếng như đang gặng hỏi, và dường như thực sự không hiểu nổi: “Mày là con trai, cứ nằng nặc nuôi tóc làm gì?”

Miêu Gia Nhan khóc đến nỗi cổ họng khản khô, bà Miêu đứng bên cạnh vừa lau nước mắt, vừa kéo cánh tay Miêu Kiến không cho con trai cắt tóc cháu mình.

“Mẹ à! Sao cái gì mẹ cũng không cho thế! Mẹ muốn thằng bé thành ra thể thống gì?” Miêu Kiến nói, “Nó là con trai con đấy!”

Lúc Trần Triều đẩy cánh cổng sắt đi vào trong sân, Miêu Gia Nhan vẫn còn đang ôm đầu tránh cây kéo trong tay bố em, nhưng em không phản kháng được.

Cánh cửa sắt vang lên tiếng kẽo kẹt, mọi người đổ dồn mắt nhìn về phía anh.

“Cháu tìm Miêu Gia Nhan.” Trần Triều nhìn bố Miêu Gia Nhan, bình tĩnh cất tiếng.

“Mau đi đi, con dẫn nó đi chơi đi!” Bà Miêu vội vàng kéo lấy cánh tay Miêu Gia Nhan tách em ra khỏi bố, đẩy về phía Trần Triều, “Con đi với anh đi!”Trần Triều là cháu trai nhà bà Trần, là con trai của Trần Quảng Đạt, Miêu Kiến cũng không tiện nặng lời.

Mái tóc Miêu Gia Nhan rối nùi, gương mặt non nớt giàn giụa nước mắt, tóc cũng theo đó mà bết vào. Em theo chân Trần Triều ra ngoài, vẫn không ngừng sụt sùi.

Trần Triều nắm chặt cổ tay dẫn em ra ngoài, đưa em về nhà mình, khóa chặt cổng vào.

Bà Trần nghe thấy tiếng Miêu Gia Nhan vừa đi vừa thút thít thì xót xa, bà ôm lấy em lau nước mắt hỏi: “Bố đánh con à?”

Miêu Gia Nhan lắc đầu, vẫn còn sụt sùi.

Bà Trần xoa lưng giúp em thuận khí, bàn tay kia của Miêu Gia Nhan vẫn còn đang giữ rịt lấy mái tóc, bên tóc còn lại nay chỉ còn dài đến mang tai.

Em cứ khóc nấc trông tội nghiệp vô cùng, bà Trần xót xa ôm em vào lòng để dỗ dành.

“Nín đi con, mấy ngày nữa là nó đi thôi, con ở nhà bà đi.” Bà Trần nhìn em bị cắt một đoạn tóc, duỗi tay ra xoa, “Chẳng mấy tóc lại dài thôi.”

Miêu Gia Nhan khóc một lúc mới nín được, thi thoảng lại nức nở sụt sùi. Lúc nức nở bờ môi cũng run rẩy, muốn đáng thương bao nhiêu có bấy nhiêu.

Trần Triều đưa bát lựu bà Trần vừa bóc cho em, bảo rằng: “Ăn lựu đi, đừng khóc nữa.”

Bấy giờ mí mắt Miêu Gia Nhan sưng lên rồi, khe khẽ lắc đầu.

Lúc lắc đầu đoạn tóc dài rủ xuống bờ vai, chỗ tóc đã bị cắt chỉ còn một mẩu lắc qua trước mặt.

Miêu Gia Nhan giơ tay lên xoa đầu, lại buông tay xuống.

Buổi tối hôm ấy Miêu Gia Nhan ngủ lại nhà họ Trần, bà Trần bảo em ở với Trần Triều, hai anh em ở chung một phòng.

Trần Triều không ngủ với người khác được, anh ngủ một mình từ nhỏ, nhưng Miêu Gia Nhan đáng thương như vậy, sao Trần Triều nỡ đuổi ra ngoài. Cuối cùng bà Trần trải một cái đệm dưới sàn, Trần Triều ngủ dưới sàn còn Miêu Gia Nhan nằm trên giường.

Miêu Gia Nhan rửa mặt xong xỏ dép lê quay về, thấy Trần Triều đã nằm ổn định, em ngồi xổm xuống bên cạnh gọi anh.

“Anh à..” Lời vừa ra khỏi miệng em chợt nhớ ra, nuốt ngược về sửa lời, “Trần Triều.”

Trần Triều nhìn em, “Sao vậy?”

Miêu Gia Nhan chỉ lên giường, bởi khàn giọng nên giọng nhỏ hơn bình thường rất nhiều: “Anh lên giường nằm đi, để em nằm đất cho.”

“Không cần,” Trần Triều nói, “Không sao, nhóc ngủ đi.”

Thế là Miêu Gia Nhan tắt đèn, quay về bên giường ngồi, cánh tay đặt ngay ngắn trên bắp đùi, ngồi yên tại chỗ.

Một lúc sau, Trần Triều nghe thấy tiếng nghèn nghẹn như mấy con thú con. Nương ánh sáng bên ngoài ô cửa sổ, Trần Triều thấy Miêu Gia Nhan đang lấy mu bàn tay dụi mắt.

Trần Triều nói: “Nín đi.”

Miêu Gia Nhan buông tay xuống, nhỏ giọng nói: “Anh à, em không muốn cắt tóc.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.