“Anh vẫn luôn duỗi tay về những nơi xa xôi không thể với tới.”
Ban đầu Miêu Gia Nhan không định quay trở về, tối qua lúc video call bà Miêu hỏi cậu có quay về không, cậu còn bảo có lẽ khoảng thời gian này sẽ không về, có rất nhiều việc. Hôm nay xem như cậu đột ngột nảy ra suy nghĩ này.
“Lần này ở lại bao lâu vậy anh Triều?” Ba người ra khỏi trang trại hoa, lúc ra ngoài, Miêu Gia Nhan sóng vai bên cạnh Trần Triều hỏi anh.
“Chắc một tuần.” Trần Triều trả lời.
Chương Khải đi trước, thi thoảng lại ngoái đầu hỏi Miêu Gia Nhan câu nọ câu kia. Những lúc cậu ta không hỏi Miêu Gia Nhan và Trần Triều thong thả nói chuyện.
Ra ngoài Miêu Gia Nhan lại đội mũ lên, Trần Triều nhìn cậu, Miêu Gia Nhan giải thích: “Sợ bị đen.”
Trần Triều gật đầu, Miêu Gia Nhan cười hỏi: “Sao anh đen thế anh Triều?”
Vốn dĩ Trần Triều không cảm thấy mình đen đi là bao, lần này quay trở về ai cũng than sao mà anh đen thế, Trần Triều giơ cánh tay mình lên nhìn, cười bảo: “Anh thấy vẫn được mà.”
“Được… cái nỗi gì.” Đôi mắt Miêu Gia Nhan híp lại, “Trước kia vào hè anh cũng không đen như vậy.”
Trần Triều nói: “Chắc do bên đấy nắng gắt hơn.”
Miêu Gia Nhan nhỏ giọng nói: “Ban nãy ở đằng xa em còn không dám nhận ra.”
Trần Triều nhướng mày: “Đến mức ấy cơ á?”
Miêu Gia Nhan gật đầu cười, đáp “Vâng”.
Chương Khải nghe hai người nói chuyện, thi thoảng lại ngoái đầu nhìn lại. Hai người họ có vẻ rất thân nhau, giống như bạn bè đã lâu không gặp.
“Gia Nhan này, em học chuyên ngành gì vậy?” Chương Khải hỏi.
Miêu Gia Nhan trả lời: “Em học nông nghiệp.”
Chương Khải ngạc nhiên ra mặt, cậu ta thốt lên một câu cảm thán rồi nói rằng: “Anh còn tưởng em là sinh viên nghệ thuật chứ, học âm nhạc mỹ thuật hay biểu diễn gì đó.”
“Không nhìn ra em học ngành này đấy,” Tiểu Khải cảm thán chuyên ngành này chẳng ăn nhập gì với cậu, không hề nghĩ tới: “Khí chất của em chẳng…. nông nghiệp gì cả.”
Miêu Gia Nhan đang đi thì ngồi xổm xuống chống gậy dựng lều vải lên, Trần Triều nói: “Tại cậu mới gặp thôi.”
“Vâng,” Miêu Gia Nhan chỉnh xong đứng dậy phủi bùn đất trên tay, nói với Tiểu Khải: “Anh Triều chê em nhà quê suốt.”
“Em còn nhà quê?” Tiểu Khải nói, “Đừng đùa.”
Trần Triều chỉ cười, không nói gì.
Tiểu Khải chụp rất nhiều ảnh, muốn chọn cảnh trước khi ghi hình chính thức, mấy người quay trở về, Tiểu Khải quay đầu nhìn Miêu Gia Nhan, nói với Trần Triều: “Anh Triều à, em có một suy nghĩ không chín chắn…”
Tiểu Khải vẫn muốn tranh thủ một lần: “Anh cho em hỏi đi.”
Miêu Gia Nhan chớp mắt nhìn họ, Tiểu Khải hỏi: “Gia Nhan, anh phỏng vấn em được không?”
“Em á?” Miêu Gia Nhan ngẩn người nhìn cậu ta.
“Anh muốn làm một kỳ liên quan tới em,” Thực ra Tiểu Khải đã suy nghĩ một lúc lâu, nghe Trần Triều nói chuyện trong lòng đã bắt đầu đặt tên đề tài.
Miêu Gia Nhan còn chưa nói gì, Trần Triều đã trả lời: “Không đâu.”
“Anh Triều!” Tiểu Khải chỉ muốn huých tay đẩy anh ra, “Em không nói chuyện với anh!”
Tuy rằng ngoài mặt Trần Triều vẫn tỉnh bơ, nhưng thái độ không cho phép thương lượng: “Nói với ai cũng không được.”
Thế là Miêu Gia Nhan ngoan ngoãn tiếp lời: “Vậy thì không được.”
Lúc cậu lên tiếng cũng mỉm cười, giống như đang đùa vậy, nhất thời không biết cậu từ chối thật hay đùa.
Đột nhiên trong nhà có nhiều thanh niên đến như vậy, ông bà Trần ở bếp bận rộn chuẩn bị, bà Miêu cũng qua phụ một tay. Miêu Gia Nhan theo Trần Triều quay về, đầu tiên về nhà một chuyến nói chuyện với ông một lúc, sau đó lại bưng một đĩa trái cây qua nhà anh.
Ngoài Tiểu Khải ra, các bạn còn lại đều chưa gặp cậu, mọi người hơi sửng sốt.
Miêu Gia Nhan đặt đĩa hoa quả lên bàn đá, cất tiếng chào hỏi mọi người: “Mừng mọi người tới chơi.”
Mấy cậu bạn vồn vã hỏi thăm cậu, Miêu Gia Nhan nói: “Mọi người nếm thử hoa quả xem, cây nhà lá vườn nên sẽ ngọt hơn mua ngoài.”
Trần Triều từ trong nhà đi ra, nghe thấy một cậu bạn nói: “Anh trông em quen lắm…”
Miêu Gia Nhan không trả lời, dường như chính cậu bạn kia cũng cảm thấy thật khó tin: “Hình như anh từng xem em livestream rồi.”
“Hể?” Tiểu Khải hỏi, “Livestream gì cơ?”
“Người yêu tôi thích một streamer,” Cậu chàng kia càng nhìn Miêu Gia Nhan càng thấy giống, “Tôi quên mất tên gì rồi, để tôi hỏi xem sao.”
Cậu ta cúi đầu gửi tin nhắn cho bạn gái, Miêu Gia Nhan đứng yên tại chỗ, bảo rằng: “Có thể là em đấy.”
“Là em thật à?” Cậu bạn kia hơi kích động, bảo rằng, “Vợ anh thích em cực kỳ!”
Anh chàng kia gọi “Vợ anh” ngọt xớt, vốn dĩ Miêu Gia Nhan định nói “Cảm ơn vợ anh”, nhưng lại cảm thấy hơi kỳ quặc, cuối cùng chỉ nói: “Cảm ơn bạn gái của anh…”
“Ẻm đang dạy rồi, ẻm không biết mình đã bỏ lỡ gì đâu.” Cậu bạn kia cảm thấy tiếc nuối thay cho người yêu mình, “Biết chắc khóc mất.”
Miêu Gia Nhan dở khóc dở cười, vội vàng nói: “Không đâu, tối nay em vẫn ở đây.”
Ngày mai Miêu Gia Nhan mới đi, còn chưa biết bao giờ thì kết thúc công việc, có lẽ cậu không thể quay về trước khi Trần Triều đi.
Cho nên đúng như lời cậu nói, lần này cậu về chỉ để gặp anh Triều.
Ngoài Trần Triều ra còn có bảy cậu con trai, chỗ phòng trống trong nhà chỉ đủ cho bốn người ở, ba người còn lại phải ngủ ngoài lều. Miêu Gia Nhan và Trần Triều nói tới nhà họ ở, mấy cậu trai kia không chịu, cảm thấy ngủ ở lều bên ngoài tự do hơn.
Bạn gái của cậu bạn kia làm gia sư cho một bạn nhỏ, vừa dạy xong trông thấy tin nhắn thì khóc đến nơi.
Miêu Gia Nhan còn chưa đi, đang ngồi nói chuyện với Trần Triều, cậu bạn kia quay video, không vội quay ống kính sang mà hỏi cậu: “Quay video được không?”
“Được ạ.” Miêu Gia Nhan gật đầu nói.
Thế là cậu bạn kia tháo tai nghe xuống, đứng bên cạnh Miêu Gia Nhan, quay ống kính về phía cậu.
“Aaaaaaa Nhan Nhan!! Là em thật à!!!” Trong màn hình là một cô gái rất đáng yêu, tóc ngắn mặt bầu, kích động đến nỗi hét lên.
“Chào chị, chào chị!” Miêu Gia Nhan ngồi thẳng người, bờ vai dựng thẳng lên, vẫy tay về phía điện thoại.
“Trời ơiiiiiiiiiiii! Chị đang mơ à! Chị còn chưa tỉnh à!!” Chị gái mừng rơn, che mặt nhìn Miêu Gia Nhan, “Sao chị lại thấy vợ yêu trong điện thoại của chồng mình chứ!”
Chị còn đang trên đường về, kích động đến nỗi đi mấy bước lại dừng lại, Miêu Gia Nhan dịu dàng nhắc nhở: “Cẩn thận, nhìn đường.”
“Được rồi, được rồi.” Chị gái nói với cậu, “Nhan Nhan à bọn chị yêu em lắm, em cố lên!”
Miêu Gia Nhan cười bảo: “Vâng ạ.”
Miêu Gia Nhan nghiêm túc nói chuyện với chị gái, tuy rằng chỉ trả lời một cách bị động, nhưng rất nghiêm túc. Trần Triều nghiêng đầu nhìn cậu, trong phòng ồn ào phải rất tập trung mới có thể nghe thấy tiếng động trong video, Miêu Gia Nhan không để ý tới ánh mắt của Trần Triều.
Cậu bạn kia cầm điện thoại đi, đeo tai nghe lên tiếp tục nói chuyện với bạn gái mình.
Miêu Gia Nhan thở phào một hơi, bất lực nhìn Trần Triều, mỉm cười nhìn anh.
Trần Triều hỏi cậu: “Căng thẳng à?”
“Cũng không đến nỗi căng thẳng….” Miêu Gia Nhan thả lỏng hơn phần nào, bờ vai không còn cứng căng nữa, “Nhưng vẫn chưa quen.”
“Vẫn còn chưa quen?” Trần Triều đè lên nốt muỗi đốt trên tay.
“Em cứ sợ mình nói sai,” Miêu Gia Nhan ngẫm nghĩ một chút, trả lời.
“Nói sai thì sai,” Trần Triều hỏi, “Nói sai rồi sao?”
Miêu Gia Nhan trả lời: “Nói sai rồi sẽ có người chửi em.”
“Chửi đi, sau đó thì sao?” Trần Triều nghiêng đầu, nhướng mày hỏi cậu.
Miêu Gia Nhan ngẫm nghĩ hồi lâu, không nghĩ ra được điều gì, chỉ lắc đầu nói: “Không có sau đó.”
Vết muỗi đốt trên mu bàn tay Trần Triều bị anh cứa thành ba đường ngang dọc, anh cúi đầu nhìn, bảo rằng: “Thế em sợ gì chứ.”
Cuối cùng Miêu Gia Nhan mỉm cười, nọng cằm như ẩn như hiện, trong mắt phản chiếu ánh đèn buổi đêm, cậu nhìn Trần Triều nói: “Vâng, Trần Triều.”
Mấy cậu trai chen chúc trong chiếc lều vải lớn nhất ở ngoài sân chơi bài, uống bia.
Miêu Gia Nhan hỏi Trần Triều: “Anh Triều, tốt nghiệp xong anh ở lại đó à? Hay là đi nơi khác?”
Từ trước đến giờ Trần Triều vẫn luôn là người có kế hoạch. Anh biết rõ chuyện mình muốn làm. Miêu Gia Nhan biết chắc hẳn anh đã dự định xong xuôi.
“Học tiếp.” Trần Triều nói.
“Nghiên cứu ạ?” Miêu Gia Nhan hỏi.
Trần Triều không trả lời.
“Anh muốn du học à?” Miêu Gia Nhan chớp mắt, hỏi anh.
Trần Triều nói: “Chắc vậy.”
“Thế anh có về không?”
“Về chứ.” Trần Triều trả lời một cách chắc nịch.
“Thế thì anh phải học lâu lắm đấy,” Miêu Gia Nhan cười nói, “Em tốt nghiệp xong không học lên nữa.”
Trần Triều cũng cười, nói với em: “Em không cần học, còn định nghiên cứu nông nghiệp thật à.”
Trần Triều giống như người trong mộng.
Anh vẫn luôn duỗi tay về những nơi xa xôi không thể với tới, anh luôn tràn ngập niềm tin, tràn ngập sức mạnh.
Những khi Miêu Gia Nhan nói chuyện với anh không cần ngồi thẳng người, không cần để ý mái tóc có rối hay không, liệu mình cười đã đẹp hay chưa.
Buổi tối hôm đó dường như họ cũng không tâm sự với nhau được nhiều, cúi đầu nhìn đồng hồ, loáng cái đã mười rưỡi.
Mấy năm qua họ không liên lạc với nhau nhiều, cũng không gặp mặt, nhưng lạ là gặp mặt rồi có thể nói đủ chuyện trên trời dưới biển mà không cảm thấy đường đột.
Có vài con muỗi vo ve bên ngọn đèn, thi thoảng lại đâm vào bóng đèn, kêu “xẹt” một tiếng.
“Em đi đây, anh Triều.” Miêu Gia Nhan nói.
“Ừ,” Trần Triều nói, “Anh cũng ngủ đây.”
“Không biết em có thể về trước khi anh về không, em sẽ cố gắng chụp nhanh.” Miêu Gia Nhan nói với anh.
“Không sao,” Cánh tay Trần Triều lộ ra ngoài bị đốt mấy nốt liền, anh gãi cánh tay, bảo rằng: “Em cứ lo việc đi, anh ở mấy ngày rồi về.”
Miêu Gia Nhan gật đầu: “Bên anh không có chỗ ở thì bảo bạn qua bên nhà em, nhà em vẫn còn nhiều phòng trống lắm lắm.”
“Tụi nó thích, kệ đi.” Trần Triều nói.
Miêu Gia Nhan hạ giọng, lén lút nói với Trần Triều, “Sao anh không biết tiếp đãi bạn bè gì thế.”
“Phiền phức.” Trần Triều nhỏ giọng trả lời.
Sau đó Miêu Gia Nhan quay về, Trần Triều cũng lên tầng.
Mấy cậu trai bên ngoài vẫn còn líu ríu trong lều, còn biết đường nhỏ giọng nói chuyện không làm phiền người lớn nghỉ ngơi.
Dường như hai người bật đèn lên cùng một lúc, hai khung cửa đối diện nhau lần lượt sáng đèn. Miêu Gia Nhan vén rèm lên xoa cánh tay, Trần Triều hất cằm, ra hiệu cậu nên làm làm gì thì làm đi.
Không bao lâu sau cả hai lại lần lượt tắt đèn, chỉ còn lại ngọn đèn nhỏ trong cái lều của mấy cậu trai ở dưới sân.
Lời tác giả:
Các chị đừng vội, cứ để tụi nhỏ tự nhiên yêu đương, tụi nhỏ có tiết tấu của riêng mình mà.