Vương Lai hoảng sợ há to miệng, đủ để nhét cả quả trứng gà vào.
“Ta…” Thẩm Hồi vừa thốt ra một chữ, cái cảm giác buồn nôn giữa ngực và bụng kia lại tới. Nàng vội đưa hai tay đè lên nhau che miệng của mình. Gương mặt nhỏ nhắn vốn đã không lớn nay bị nàng dùng hai tay che lại thế kia, thế là chỉ lộ ra một đôi mắt đen láy đầy trông mong mà nhìn Bùi Hồi Quang.
Vương Lai nhanh chóng dặn dò tiểu thái giám bên cạnh hai câu rồi vội vã khom lưng chạy vào, nhanh tay lẹ chân cởi áo ngoài trên người Bùi Hồi Quang ra.
Trầm Nguyệt và Thập Tinh cũng bước nhanh vào, một người cúi người vỗ lưng cho Thẩm Hồi, một người ngồi xổm trước mặt Thẩm Hồi đưa nước cho nàng.
Tiểu thái giám mang y phục sạch đến cho Bùi Hồi Quang lẳng lặng chạy vào từ bên ngoài, Vương Lai nhanh tay nhanh chân nhận về tay, hầu hạ Bùi Hồi Quang mặc vào, tiếp đó cài đai ngọc. Lập tức trở lại thành vị Chưởng ấn sạch sẽ kia.
Từ đầu đến cuối Bùi Hồi Quang chưa từng nhúc nhích, chỉ sầm mặt nhìn chằm chằm vào tiểu Hoàng hậu ngồi trên ghế bành, nhìn nàng kế đó lại nôn thêm một lần.
Nàng cúi đầu, dùng nhiều lớp khăn dày chồng lên che miệng ho khan, hai bên chân mày nhỏ chau lại một chỗ, có lẽ quá khó chịu vì nôn nên khóe mắt cũng đỏ lên.
Chờ nàng rốt cuộc ổn định hơi thở, đặt khăn xuống, nhận chén sứ tỳ nữ đưa tới và uống chút nước, Bùi Hồi Quang mới cười gằn một tiếng, hỏi: “Buồn nôn đến nỗi này?”
Thẩm Hồi vừa mới thấy dạ dày khá hơn một chút, nghe Bùi Hồi Quang nói trong đầu không khỏi lại hiện lên vài hình ảnh, dạ dày tức khắc lại khó chịu, thân hình nhỏ nhắn run rẩy, hai tay đã che kín miệng của mình.
Bùi Hồi Quang theo bản năng lui ra sau một bước.
Y lạnh lùng nhìn gương mặt nhăn mày khổ sở gắng sức chịu đựng của Thẩm Hồi, cũng thấy nàng lấy kẹo từ trong hà bao của tỳ nữ, mở bọc giấy, đưa vào trong miệng mình. Lúc này đôi mắt của nàng mới cong lên, bất giác vẽ nên vài phần thỏa mãn nho nhỏ.
Ngay tại khi Bùi Hồi Quang cho rằng nàng không còn sức lực nói chuyện, y định đi ra ngoài trước thì Thẩm Hồi chầm rì rì đáp: “Đúng vậy.”
Bùi Hồi Quang dừng chân, ngoái đầu lại nhìn nàng.
Cơ thể Bùi Hồi Quang mềm oặt tựa lưng vào ghế, hai mắt có phần trống rỗng, giọng nói rầu rĩ: “Không giống trong sách. Thật sự ghê tởm vô cùng.”
Kẹo nàng ngậm trong miệng vẫn chưa tan hết, ảnh hưởng đến phát âm, lời nói buồn rầu.
Bùi Hồi Quang nhìn một bên má mềm mịn trắng nõn của nàng hơi phồng lên vì ngậm kẹo, rõ ràng còn chưa ăn xong lại còn đưa tay về phía tỳ nữ của mình lấy tiếp một viên để ăn.
Bùi Hồi Quang bèn nghĩ —— thật là một đứa trẻ, cũng không biết do từ nhỏ được nuôi dưỡng trở nên quá mức non nớt, hay bởi nhập cung chưa lâu nên chưa nhiễm bộ dạng chỉnh tề chết lặng của người trong cung.
Đáng tiếc giờ đây rơi vào nơi nguy hiểm dơ bẩn như cung cấm, vấy bẩn nhuốm tanh chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Ngón tay phải của y thong thả xoay chiếc nhẫn ngọc bích trên ngón trỏ một vòng: “Thay vì lấy kẹo ăn, chi bằng nương nương suy nghĩ xem ai là người hiến cách như thế cho Bệ hạ.”
Thẩm Hồi hơi ngạc nhiên nhìn qua.
Bùi Hồi Quang thấy ánh mắt của nàng hiện vẻ kinh ngạc, nhưng sự ngạc nhiên ấy lại tan biến rất nhanh.
Bùi Hồi Quang nhạy bén bắt giữ được biến hóa cảm xúc trong mắt nàng, nhìn thấu ngay tâm tư của tiểu Hoàng hậu —— đương nhiên nàng đang bất ngờ, tiếp đó cảm thấy ai đưa biện pháp ấy cũng không quan trọng, kẻ hùa theo Đế vương quá nhiều, đều là muốn lấy lòng Hoàng đế, dù sao việc là do Hoàng đế làm, nàng chỉ ghê tởm Hoàng đế thôi.
“Nhà ta chỉ thực thi chức trách truy nã thích khách, nương nương cảm ơn điều gì?”
Thẩm Hồi ngạc nhiên nhìn y, thầm nghĩ chẳng trách Bùi Hồi Quang không thích cười, y cười vô cùng đẹp, vẻ đẹp chẳng giống một người gian ác.
Ánh mắt Thẩm Hồi khẽ dao động, ngay lập tức sửa lời: “Chưởng ấn vất vả vì an toàn trong cung, tất nhiên nhận nổi tiếng cảm ơn này.”
Tạm dừng, nàng không kìm được nói tiếp một câu: “Còn… y phục của Chưởng ấn…”
Bùi Hồi Quang bỗng ngưng cười, sắc mặt nặng nề. Trong nháy mắt toàn bộ vẻ trời quang trăng sáng bị đẩy vào âm tào địa phủ.
Thẩm Hồi giật mình, ngừng nói ngay.
“Không cần bồi thường. Nghiên mực vàng khắc mây lệnh tôn tặng dùng rất tốt.” Dứt lời, Bùi Hồi Quang xoay người đi ra ngoài, không nhìn Thẩm Hồi thêm nữa.
“Nghiên mực vàng khắc mây gì chứ…” Thẩm Hồi ngơ ngác đứng tại chỗ lẩm bẩm, loáng thoáng đoán được điều gì, lại không dám tin vào suy đoán của mình.
Bùi Hồi Quang cất bước ra ngoài, nhanh chóng có tiểu thái giám nghênh đón, bẩm báo: “Thưa Chưởng ấn, Bệ hạ triệu ngài nhanh chóng đi qua.”
Bùi Hồi Quang ngẩng đầu nhìn về hướng chính điện.
Thị vệ vây quanh chính điện ba vòng trong ba vòng ngoài, không lọt một giọt nước.
“Quay về truyền lời, nhà ta cần đi truy bắt thích khách, tạm thời không qua.” Bùi Hồi Quang trông có vẻ không kiên nhẫn.
Lúc trước, trong số rất nhiều Hoàng tử của Tiên đế, Bùi Hồi Quang chọn ra một Hoàng tử ngày sau có khả năng sa đọa thành hôn quân nhất để đưa lên ngai vàng, kết quả cũng không khiến y thất vọng, vị đang ngồi trên ngai vàng đây quả thực phô diễn trọn vẹn đến tận cùng hai chữ “hôn quân” này.
Hoàng đế hiện tại chẳng qua là một quân cờ y tiện tay bắt lấy trong trò chơi trả thù của y mà thôi. Ngôi vị Hoàng đế kia, nếu y đưa lên được, tất nhiên cũng có thể cho kẻ khác lên thay.
Chỉ có điều với tên Hoàng đế ngu muội bây giờ, Bùi Hồi Quang vẫn khá vừa lòng.
Phần lớn kẻ báo thù trên thế gian này đều mang vẻ hận sâu oán nặng. Bùi Hồi Quang lại cảm thấy như thế rất mực nhàm chán.
Trả thù, đấy nên là một cuộc chơi cho ta hưởng thụ.
Chậm rãi chuẩn bị, từ tốn thu hoạch, khiến niềm vui sướng khi phục thù chầm chậm vờn quanh, thật sự làm bản thân hài lòng.
Bùi Hồi Quang tháo chiếc nhẫn ngọc bích trên ngón trỏ xuống, hướng nó về phía ánh sáng dưới mái hiên, nheo mắt ngắm kỹ. Trong nhẫn ngọc bích chỉ có một sợi mảnh màu đỏ, đỏ như máu, trở thành nét vẽ sinh động cho chiếc nhẫn này.
Bùi Hồi Quang thong thả vân vê nhẫn ngọc, thưởng thức chiếc nhẫn quý giá tột cùng này biến thành tro tàn trong tay y. Y nhẹ nhàng thổi, tức khắc ngay cả tàn tro cũng không còn.
Một cơn gió thổi tới làm đèn lồng đỏ cung đình lắc lư, tua đỏ dưới đèn theo đó phất phơ. Ánh sáng hắt lên khuôn mặt Bùi Hồi Quang chợt trở nên kỳ quái, bóng mờ lay động, lại không thể chiếu vào đôi mắt sâu thẳm của y.
•
Đêm đến, đây là lúc nên vào giấc ngủ, Thẩm Nguyên Hồng lại vì đau chân mà không ngủ được. Có lẽ do năm nay nhiễm lạnh mấy lần khiến bên chân bị thương càng ngày càng yếu đi. Ông chống quải trượng đi từng bước trong sân. Dù đau nhưng ông sợ nếu mình không đi nhiều thêm vài bước thì chân này chẳng bao lâu nữa sẽ không còn đi được.
Thẩm gia cũng không lớn.
Theo lý mà nói, nam nhi Thẩm gia ai cũng có công trạng, càng đừng nói cho ra ba vị Hoàng hậu, Hoàng tử duy nhất trong cung hiện nay còn do nữ nhi Thẩm gia sinh ra, Thẩm gia nên giàu sang tột bậc mới phải.
Trước kia Thẩm gia đúng thật là lừng lẫy. Ngày còn trẻ Thẩm Nguyên Hồng đã từng ham muốn vinh hoa phú quý. Nhưng sau đó con cái liên tiếp xảy ra chuyện, hai vợ chồng có chút nản lòng thoái chí, trở nên xem nhẹ vật ngoài thân như áo gấm cơm sang. Giờ đây thiên hạ chẳng mấy thái bình, cuộc sống của bá tánh không tốt đẹp, Thẩm Nguyên Hồng bèn bán gia tài bạc triệu khi xưa đổi thành tiền bạc tặng cho dân chúng, sinh hoạt hằng ngày chỉ được xem như không nghèo khó.
Thẩm Nguyên Hồng cứ đi cứ đi, từ xa trông thấy ánh đèn trong thư phòng của ông, không khỏi có chút bất ngờ.
Thẩm Minh Ngọc đọc sách đọc đến quá chuyên chú, Thẩm Nguyên Hồng đã chống quải trượng tiến lại gần cô bé còn chưa phát hiện.
“Minh Ngọc, con đang xem… sách binh pháp?”
Thẩm Minh Ngọc giật nảy mình, quyển sách trong tay rơi xuống. Cô bé cuống quýt đứng dậy nhặt sách lên giấu ở sau lưng, nhỏ giọng kêu “Tổ phụ”.
Sau đó gục đầu tiu nghỉu.
—— Tổ mẫu không cho cô bé đọc những thứ này.
Thẩm Nguyên Hồng nhìn tôn nữ, trước mắt không khỏi hiện lên hình ảnh trưởng tử của mình, đôi mắt lập tức đau xót. Ông đè nén cảm xúc, sau hồi lâu mới nói: “Con muốn học?”
Thẩm Minh Ngọc ngẩng phắt đầu lên nhìn ông bằng vẻ không dám tin, tiếp đó nắm lấy tay ông, lòng đầy hy vọng hỏi: “Tổ phụ có thể dạy con không ạ? Có vài chỗ con xem hiểu được, vài chỗ lại xem không hiểu…”
“Con lén đọc những quyển nào?” Thẩm Nguyên Hồng nghiêm mặt hỏi.
Thẩm Minh Ngọc đỡ tổ phụ ngồi xuống, kể mình trộm đọc những cuốn sách binh pháp nào giống như đang hiến vật quý, sau đó vội nhân cơ hội này hỏi những vấn đề mà mình vẫn luôn không hiểu.
Thoạt đầu Thẩm Nguyên Hồng vẫn giảng dạy bằng vẻ mặt nghiêm túc, đến cuối cùng trên mặt chỉ còn lại yêu thương.
Đêm đã khuya, Thẩm Nguyên Hồng vỗ vỗ lên đầu tôn nữ, nói: “Được rồi, hôm nay đến đây. Sau này không được thức khuya đọc sách.”
Thẩm Minh Ngọc gật đầu liên tục. Điều này có nghĩa là ngày sau cô bé có thể đọc sách binh sách sử một cách quang minh chính đại! Nói không chừng còn có thể có được ngựa con, hồng thương và cung tên của riêng mình!
Thẩm Nguyên Hồng đứng dậy chuẩn bị trở về phòng, Thẩm Minh Ngọc đột nhiên nói: “Tổ phụ ơi, cho dù người đó có là Hoàng đế cũng vẫn không xứng với tiểu cô cô!”
Thẩm Nguyên Hồng thoáng sửng sốt, ngay sau đó nghiêm mặt: “Đứa nhỏ này, con không được phép nói lời đại bất kính như vậy!”
“Sáng sớm hôm qua con lén thấy tổ mẫu rơi nước mắt trước bài vị của phụ thân. Con còn nghe tổ mẫu nói nếu phụ thân còn sống, chắc chắn sẽ không để tiểu cô cô bị người ngoài đoạt đi ức hiếp.” Thẩm Minh Ngọc ôm chặt chồng sách binh pháp trong ngực, “Tiên sinh dạy con nối nghiệp phụ thân, rất nhanh thôi Minh Ngọc sẽ lớn lên, làm việc mà phụ thân muốn làm nhưng không thể làm. Đợi con trưởng thành sẽ bảo vệ tổ phụ, tổ mẫu, mẫu thân cùng tiểu cô cô, giống như phụ thân của con vậy!”
Tiếng nói của tiểu cô nương trong trẻo, vẫn còn là giọng nói trẻ thơ nhưng lại kiên định tựa lập lời thề.
Nhìn ngũ quan cực giống phụ thân của Thẩm Minh Ngọc, Thẩm Nguyên Hồng sững sờ, khoát tay một cái rồi nhanh chóng xoay người bước nhanh ra ngoài. Ông sợ nếu mình chậm một bước sẽ không còn thể thống gì mà rơi nước mắt trước mặt tôn nữ.
Lòng Thẩm Nguyên Hồng đau như xẻo thịt. Nếu trưởng tử còn sống…
Thôi,
Không vọng tưởng hão huyền nữa.
•
Đầu năm Thái hậu dẫn theo tiểu Hoàng tử chuyển khỏi cung trong cơn giận dữ, sau đó Hoàng đế đến mời người mấy lần đều không đón về được, lại còn bị răn dạy. Dù là mẹ ruột Hoàng đế cũng thấy phiền, không muốn tiếp tục mời. Bây giờ sắp hết năm không thể không đi thêm một chuyến.
Hoàng đế sớm đã không còn là vị Hoàng tử bị đủ loại khinh khi ngày xưa, hắn nghe quen lời a dua xu nịnh, thật sự xem mình như con ông trời, nào có chuyện cam chịu đến trước mặt Thái hậu chịu sỉ nhục.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, ấy thế mà nghĩ được một cách.
“Không phải trẫm vừa lập Hậu sao? Hiện nay việc nước bộn bề, sao đành buông triều chính. Cho Hoàng hậu thay trẫm đi đón Thái hậu về cung chẳng lẽ không phải chuyện đương nhiên?”
Hoàng đế cảm thấy mình thật thông minh. Hắn nghĩ ra kế này, bèn giáng chỉ ngay lập tức.
Khi chiếu chỉ được đưa đến Vĩnh Phượng cung, Thẩm Hồi cười rạng rỡ, đôi mắt chứa đầy sao sáng.
Được ra cung tránh mặt Hoàng đế là chuyện tốt biết bao nhiêu!
Có trời mới biết mỗi ngày ở trong cung nàng sợ nhìn thấy Hoàng đế đến mức nào. Nay có thể xuất cung đi đón Thái hậu thật là quá tốt!
Mà một niềm vui khác nữa là nàng muốn gặp Dục nhi.
Tiểu Hoàng tử năm nay bốn tuổi, trước nay Thẩm Hồi chưa từng gặp cậu bé. Không biết cậu bé trông có giống nhị tỷ không, cũng không biết có ngoan không.
… Có lẽ là không ngoan.
Thỉnh thoảng Thẩm Hồi sẽ nghe được một số chuyện của Hoàng tử từ chính miệng phụ thân. Nghe phụ thân nói rằng tiểu Hoàng tử chẳng mấy giống người Thẩm gia, ngược lại từ nhỏ đã nhiễm phải vài phần vô phép vô tắc của hoàng gia… Nàng không khỏi chau mày, mang đôi chút sầu lo.
Thẩm Hồi đang suy xét thì Văn tần cùng cung tỳ đến đây.
Lời Bùi Hồi Quang nói với nàng hôm qua rốt cuộc nàng vẫn ghi vào lòng. Nàng hiểu được đường tin tức của mình trong cung quá tắt nghẽn, dù có muốn mua chuộc cung nhân cũng không phải chuyện một sớm một chiều.
Vì lẽ đó, nàng xin người của Văn Tần.
“Tiếc rằng giờ đây không thể tự tay hầu hạ nương nương, đành gửi A Hạ cho nương nương dùng trước.” Văn Hạc nói.
Thẩm Hồi nương theo tầm mắt của Văn Hạc nhìn về phía cung tỳ tên A Hạ nọ.
A Hạ bước lên trước, quỳ xuống thi lễ một cách quy củ, thưa: “Văn Tần cho A Hạ đến phụng dưỡng nương nương, ngày sau A Hạ nhất định một lòng một dạ hầu hạ người ạ.”
Nàng ngẩng đầu, lộ ra gương mặt thanh tú đẹp xinh.
“Sở dĩ chọn A Hạ là bởi…” Nói đến đây, Văn Hạc bỗng dơ dự rồi nhìn sang A Hạ.
Nét mặt A Hạ thản nhiên: “Thưa nương nương, nô có quan hệ gần gũi với người gần bên Chưởng ấn, dù là qua lại hay nghe ngóng thông tin cũng đều thuận tiện.”