Giờ tý đã qua, khắp Quân Ti vắng lặng, thỉnh thoảng sẽ có đội tuần tra đi ngang qua.
Thịnh Tuyết Tản dựa vào tường, hắn đã đổi sang bộ y phục màu đen không phản quang, bịt kín miệng và mũi, những người phía sau hắn cũng mặc y phục giống như vậy.
Nhìn đội tuần tra đi xa, Thịnh Tuyết Tản dùng tay ra hiệu, sau đó từng người lẻn vào, trà trộn vào màn đêm như một bóng ma.
Không ngờ trong kho vẫn còn người, hắn nằm sấp trên xà ngang, bên dưới vẫn còn mấy tiên sinh phòng thu chi gảy tính suốt đêm, thỉnh thoảng lại có người trong phòng thu chi lau mồ hôi khóc lóc kể lể: “Thiếu hụt nhiều như vậy, biết bổ khuyết kiểu gì đây.”
Sắc mặt một vị khác trong phòng thu chi không quá tốt, hắn ta cực kỳ coi thường điệu bộ của gã kia, vì vậy hung dữ nói: “Nếu không thể bổ khuyết, vậy thì chỉ có thể dùng mạng của ngươi bổ khuyết vào. Những năm gần đây, ngươi bắt bí Vương gia nhà chúng ta nhiều như vậy, ngươi không thực sự nghĩ bản thân có thể toàn thân trở ra đấy chứ.”
Vị Phòng thu chi kia im lặng, tiếp tục lật sổ sách, trong miệng không ngừng cằn nhằn, nhưng cuối cùng cũng không dám nói lớn tiếng.
Thuộc hạ bên cạnh liếc mắt nhìn hắn, Thịnh Tuyết Tản nhìn những người vẫn đang cố gắng chép lại bổ khuyết vào sổ sách mới, hắn dùng tay ra hiệu, thuộc hạ xung quanh hiểu ý, lặng lẽ đi xuống, lưỡi đao lạnh lẽo ra khỏi vỏ, ngay cả một tiếng nức nở cũng không có, đã trực tiếp trở thành vong hồn dưới lưỡi đao.
“Mang sổ sách đi.” Thịnh Tuyết Tản ra lệnh.
Có người cẩn thận bọc sổ sách vào trong một miếng vải, sau đó cất vào trong ngực, bọn họ lại tìm kiếm xung quanh một phen, sau khi thấy không bỏ sót gì thì mới rời đi.
Đang nghĩ sao mọi chuyện lại diễn ra suôn sẻ như vậy thì chợt nghe thấy tiếng bước chân được huấn luyện bài bản, một đoàn người và ngựa đến đây.
Nam tử dẫn đầu cưỡi con ngựa cao lớn, mặc áo giáp, trong tay cầm một thanh trường đao, gương mặt dưới áo giáp rõ ràng là thứ tử của Vương Gia, tướng quân trẻ tuổi Vương Ngao.
“Bắn.” Vương Ngao không muốn tốn nhiều thời gian đấu võ mồm với bọn họ, hắn ta trực tiếp ra lệnh.
Nghe vậy, vệ binh cách đó không xa giương cung, nhóm người Thịnh Tuyết Tản vội vã rút vào trong phòng, thấy phía sau có cửa sổ, một người bước lên trước mở cửa sổ ra, nhân lúc người chưa bao vây đến đây thì để người cầm sổ sách đi trước.
Còn chưa chạy được vài bước đã nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, thỉnh thoảng có mấy mũi tên phá không bay đến, muốn ngăn cản là việc rất khó.
Thịnh Tuyết Tản biết, mặc dù trên dưới triều đình đều biết chuyện này là do Tây Xưởng điều tra, nhưng hắn tuyệt đối không thể để bất kỳ ai bị giam giữ, trong lòng hắn biết chuyện này không giống với chuyện thái giám bí mật thu thập chứng cứ trong đêm, đến lúc đó mà chọc giận Hoàng Thượng thì bọn hắn cũng sẽ bị giáng tội.
Mấy người công phu tốt chạy bảy khúc quanh tám khúc co trốn thoát một lượng lớn truy binh.
Nhìn bức tường cao cách đó không xa, sắc mặt Thịnh Tuyết Tản vừa vui mừng, thì giọng nói của Vương Ngao truyền đến: “Tên thái giám gian xảo giết hạ nhân trong Ti của ta còn muốn chạy, khôn hồn thì nộp mang ra đây.”
Thuở nhỏ Vương Ngao đã học võ, không giống Thịnh Tuyết Tản nửa chừng xuất gia tự học, sau đó được một lão thái giám chỉ dẫn. Võ công của hắn ta rất chính thống, luyện đao của quân tử, mặc dù kiến thức gia truyền của Thịnh Tuyết Tản không tốt bằng hắn ta, nhưng bất kể thủ đoạn thì hai người bọn họ có thể miễn cưỡng đánh qua đánh lại. Nhưng phía sau có vô số truy binh, vậy nên Thịnh Tuyết Tản cũng không ham chiến.
Những người khác đã chia ra chạy từ lâu, nghe tiếng huýt liên tục phát ra bên ngoài bức tường, Thịnh Tuyết Tản biết chỉ có mình hắn bị Vương Ngao bao vây.
Vương Ngao cầm đao đi tới, Thịnh Tuyết Tản lùi lại nhảy lên mái hiên, Vương Ngao tiếp tục đuổi theo không chịu buông tha, Thịnh Tuyết Tản đành phải ném ống tre vào mặt hắn ta.
Vương Ngao không ngờ Thịnh Tuyết Tản lại ném một ống tre tới, hắn ta cũng không quan tâm, nhưng ống tre lăn đi khiến một đám ruồi muỗi bay ra từ bên trong, gian xảo chui vào khe hở áo giáp của hắn ta, Vương Ngao đột nhiên ngã xuống đất, áo giáp và bùn đất va chạm vào nhau phát ra một tiếng “bịch”.
Thịnh Tuyết Tản băng qua mái hiên đến bức tường bên ngoài, hắn cúi đầu nhìn xuống thì thấy mấy trăm người và ngựa đang lao về phía bên này, hắn không nhìn kỹ, lập tức chạy về phía thuộc hạ của mình.
Trở lại Tây Xưởng, người giữ sổ sách lấy sổ sách ra từ trong ngực mình. Bởi vì hắn ta ôm sổ sách trong ngực đi nhanh nhất, cho nên truy binh cũng đuổi theo hắn nhiều nhất, mặc dù hắn ta giỏi khinh công, nhưng sau lưng vẫn bị trúng mấy mũi tên. Cuối cùng thì được người kéo về.
Sau khi vội vàng lật qua vài trang và nhận được thứ khiến mình hài lòng, Thịnh Tuyết Tản cất sổ sách đi, dặn dò thuộc hạ của mình, khi trời tờ mờ sáng thì bí mật tiến cung để trình lên, sau đó trước khi lên triều thì giao nó cho Hoàng Thượng, lúc đó các triều thần đã đến cổng cung chờ cổng cung mở khóa, trà trộn vào đám đông sẽ an toàn hơn nhiều việc một mình dâng tấu trong đêm.
Sau khi tắm rửa ở Tây Xưởng xong, Thịnh Tuyết Tản trở lại cung của Dao phi, Ngân Đĩnh ở cửa nhìn thấy hắn thì lập tức đứng dậy nghênh đón.
“Tối nay không có chuyện gì chứ?” Thịnh Tuyết Tản vừa đi vừa hỏi.
“Không có chuyện gì hết thưa Đốc chủ, nương nương ngủ rất ngon.” Ngân Đĩnh nịnh nọt giúp hắn mở cửa, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trong tẩm điện chỉ còn một ngọn đèn nhỏ, Lô Vãn vốn đang ngủ ngon lành nghe thấy tiếng động thì mở mắt ra, thấy rõ người đến là ai, nàng lại ngủ thiếp đi.
“Không có, một trong những thuộc hạ của ta bị trúng tên.” Thịnh Tuyết Tản giải thích.
Vẻ mặt Lô Vãn thả lỏng, kiểm tra trái phải cũng không phát hiện sắc mặt Thịnh Tuyết Tản có gì thay đổi, nàng lại hỏi: “Có dùng đến đồ ta đưa chàng không? Ở chỗ Lê Nô vẫn còn nhiều lắm.”
“Có dùng, may mà có nàng.” Lô Vãn cũng vòng tay ôm lấy hắn, dựa vào ngực hắn, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu không hề phòng bị mềm nhũn nằm trong vòng tay mình của nàng, trong lòng Thịnh Tuyết Tản cũng cảm thấy mềm mại, tâm trạng mệt mỏi được nàng xoa dịu, chiếc thuyền lênh đênh đã lâu cuối cùng cũng được che chở trong bến cảng của nàng.