Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 645




"Phong Vân, nếu ông không ngại, tôi muốn lấy mạng hai thằng súc sinh bội bạc này" Người Phương Hạo Vân nói chính là hai anh em Hàn Thế Vinh.

Vốn, hắn không muốn lấy cái mạng chó của bọn họ.

Nhưng mà bọn họ không biết quý trọng cơ hội giữ mạng, vậy thì đừng trách Phương Hạo Vân hắn tàn nhẫn.

Đây gọi là tự gây nghiệt, không thể sống.

"Đi chết đi...." Hàn Thế Vinh thấy Phương Hạo Vân muốn giết mình, quyết định tiên hạ thủ vi cường. Vội vàng rút phi đao ra, ném về hướng Phương Hạo Vân.

Trên mặt phi đao có một vết màu xanh, vừa nhìn là biết có độc, hơn nữa còn là loại kịch độc, uy lực vô cùng kinh người.

Với tính cách của Hàn Thế Vinh, hắn chưa chắc đã dám liều mạng với Phương Hạo Vân, nhưng bây giờ ỷ vào phi đao có độc, hắn quyết định thử một phen.

Nếu may mắn giết chết được Phương Hạo Vân, thì nói không chừng có thể được thành chủ trọng dụng.

"Mày chết chắc rồi!" Hàn Thế Vinh vô cùng tin tưởng vào phi đao và chất độc của mình. Nguồn: http://truyenfull.vn

Phong Vân âm thầm bật cười, thằng nhóc này rất thông minh, có tiền đồ.

Nghĩ đến đây, ông ta bắt đầu liên tưởng. Nếu Phương Hạo Vân thật sự chết tại đây, vậy thì tốt rồi. Kế tiếp, ông sẽ cùng ba thành chủ còn lại yêu cầu tìm kiếm người có duyên trong Thiên Phạt thành.

Nhưng chuyện không tưởng đã xảy ra, ngay khi phi đao sắp trúng Phương Hạo Vân, thì thân hình của hắn đã biến mất. Ở đây ngoài trừ Phong Vân ra, thì không ai nhìn rõ Phương Hạo Vân đã làm thế nào.

"Hay lắm, có thể luyện Hoạt Bộ đến cảnh giới này..." Nhìn thấy động tác của Phương Hạo Vân, ngay cả Phong Vân cũng không khỏi khen ngợi một câu.

"Người đâu?"

Hàn Thế Vinh lập tức trợn tròn mắt.

"Ở đây..." Giọng nói của Phương Hạo Vân vang lên sau lưng hắn, cùng lúc đó, một tia sáng lóe lên, dưới cái trợn mắt của mọi người, đầu của Hàn Thế Vinh đã lăn xuống đất.

Mọi người còn chưa kịp nhìn thấy Hàn Thế Vinh chết thế nào thì Hàn Thế Đồng đã phát ra một tiếng kêu thảm, trên ngực hắn đang cắm một thanh phi đao, và rõ ràng là thanh phi đao mà Hàn Thế Vinh đã ném ra.

Lúc này, ngay cả Phong Vân cũng không nhìn rõ Phương Hạo Vân đã làm thế nào.

Đương nhiên, cái này không phải là do tốc độ của Phương Hạo Vân nhanh đến nổi mà Phong Vân không nhìn thấy, chỉ là lực chú ý của ông tập trung trên người của Hàn Thế Vinh, cho nên không để ý đến Hàn Thế Đồng.

Cảnh tượng tại đây đã không còn dùng từ khủng bổ để hình dung rồi, hầu như mọi người đều không tin cái đang diễn ra trước mắt.

Phương Hạo Vân giết chết hai người trong nháy mắt, mặt không thay đổi, lạnh giọng nói : "Phong thành chủ, hai tên súc sinh bội bạc, tôi giết chúng được chứ?"

"Nói cũng đúng, nếu đã là người bội bạc, giết thì cứ giết..." Phong Vân ngoài cười nhưng trong không cười, nói : "Đáng tiếc, sống chết của bọn họ không phải do cậu quyết đinh, bọn họ là người của tôi, muốn chém muốn giết, cũng phải do tôi quyết định... Phương Hạo Vân, lá gan của cậu thật lớn, cậu đừng nghĩ rằng tiểu thư có thể bảo vệ cho cậu... Nói thật cho cậu biết, lần khảo nghiệm này, chỉ có thể dựa vào chính cậu. Tiểu thư không có khả năng giúp cậu... Bốn thành chủ chúng tôi và tiểu thư đã có hiệp định với nhau, nếu như cô ta ra tay giúp cậu, thì cậu sẽ bị loại trực tiếp..."

"Thì sao?"

Phương Hạo Vân cười ngạo nghễ : "Cho đến giờ tôi chưa từng nghĩ rằng sẽ nhờ dì Bạch giúp, lần này tôi đến Thiên Phạt thành, hoàn toàn là dựa vào lực lượng của mình..."

Nói đến đây, Phương Hạo Vân lại cười lạnh : "Phong Vân, bớt nói nhảm đi, hôm nay tôi đã hạ quyết tâm rồi, muốn giải quyết mâu thuẫn của tôi và ông. Tốt nhất là dùng phương pháp trực tiếp là quyết chiến... ông dám không?"

"Không biết trời cao đất rộng!" Phong Vân khinh thường hừ lạnh một tiếng : "Tôi cũng đã nhắc nhở cậu, đả thông Nhâm Đốc hai mạch không có nghĩa là thiên hạ vô địch... Phong Trảm, chú chơi với Phương Hạo Vân đi, nhớ kỹ, chơi thôi, đừng giết chết hắn, chừa cho hắn chút hơi, tôi tự mình mang hắn đi gặp tiểu thư... Tôi muốn để cho tiểu thư biết, có khuôn mặt đẹp, không nhất thiết là thích hợp làm chủ nhân của Thiên Phạt...."

Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức cười ầm lên.

Rất nhanh, một người trung niên ở trần đi ra, đứng trước mặt Phương Hạo Vân khoảng năm nét.

"Phong Trảm, có nắm chắc không?" Phong Vân đột nhiên quát hỏi.

Ba năm trước Phong Trảm đã được đả thông Nhâm Đốc rồi, là cao thủ đệ nhất dưới tay Phong Vân, đã kịch chiến ở trăm trận tại Thiên Phạt thành, chưa một lần thất bại. Thân thủ của Phương Hạo Vân hắn ta đã thấy qua rồi, có điều hắn ta vẫn tin tưởng ở mình, chỉ là niềm tin này không có tuyệt đối.

Phương Hạo Vân đi đến gần Phong Trảm, lạnh mặt nói : "Ông không đủ tuổi làm đối thủ của tôi, tôi tìm Phong Vân... Đương nhiên, nếu ông muốn chết tôi cũng không ngại giúp ông"

Phong Trảm cười lạnh một tiếng : "Thằng nhóc, đúng là không biết trời cao đất rộng..." Nói xong, hắn ta cũng bắt đầu tụ tập chân khí lại, chuẩn bị đánh ra một đòn lấy mạng Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân bước về phía trước một bước, và đứng cách Phong Trảm khoảng hai mét, trên người của hắn cũng bắt đầu tản ra sát khí, làm cho Phong Trảm thậm chí còn cảm nhận được mùi máu tanh trên người hắn.

Cùng lúc đó, Phong Vân cũng đã kinh hãi.

Mùi máu và sát khí trên người Phương Hạo Vân ông ta cũng cảm nhận được, rất rõ ràng, nếu không giết qua hơn ngàn người thì không thể có được như vậy. Nếu không thì không có khả năng tản ra được sát khí và mùi máu tanh dày đặc như thế.

Người do tiểu thư tìm về lần này không đơn giản.

Nghĩ đến đây, Phong Vân không khỏi lo lắng cho thuộc hạ của mình, nếu nói không tốt, thì hắn có thể sẽ thất bại.

Đương nhiên, chuyện đã như vậy, Phong Vân cũng không có khả năng kêu dừng trận đấu.

Cái này liên quan đến vấn đề mặt mũi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.