Hoán Đổi Ảnh Hậu

Chương 127: Tiến triển



Chương 127: — Tiến triển

Hề Mặc liếc liếc nhìn sang Nguyễn Dạ Sênh, chỉ nói: "Tôi đã khỏe hơn rồi, nếu xuất viện vào ngày mai có lẽ cũng không có vấn đề."

"Tuy dị ứng được điều trị nhanh chóng nhưng vẫn cần thời gian để dưỡng bệnh." Nhan Thính Hoan không chứng kiến tình hình hồi sức thực tế của Hề Mặc, ở đầu dây bên kia nói ra nghi ngờ của mình: "Dị ứng của cô lần này có vẻ khá nghiêm trọng, gần như sốc phản vệ, nói thể nào cũng phải cần thời gian lâu để nghỉ ngơi, tại sao lại hồi phục nhanh như vậy?"

Đây cũng là điểm mà Hề Mặc thấy kỳ lạ.

Mặc dù Nguyễn Dạ Sênh hài lòng đối với trạng thái phục hồi sức khỏe lần này của nàng, nhưng vẫn có nghi ngờ tương tự.

"Tôi cũng không rõ." Hề Mặc nhíu mày: "Tôi cảm nhận được, sau khi bản thân hôn mê, có bác sĩ đã thực hiện trị liệu đặc biệt cho tôi, trị liệu bình thường không có khả năng đạt được hiệu quả nhanh thế này."

"Là bác sĩ Triệu Ngân Sở?" Nhan Thính Hoan nói: "Tôi đã sớm nói cô ta có vấn đề, phải nhanh chóng tìm cô ta hỏi rõ. Kẻ cả nguồn gốc của cái hộp kia? Trêи xe cấp cứu tại sao lại có loại đồ này, sao lại có thể phát ra tiếng động?"

Hề Mặc nhớ đến cô y tá tên Trần Thông Thông mà hai người gặp được, khi trò chuyện vài câu cuối cùng với Trần Thông Thông, nàng có hỏi cái hộp màu bạc trêи xe là gì, câu trả lời của Trần Thông Thông cũng giống như Triệu Ngân Sở, nói đó là hộp dụng cụ y tế.

Tuy nhiên, Trần Thông Thông còn nói, cái hộp này là do bác sĩ Triệu Ngân Sở mang lên xe.

Như vậy, việc Trần Thông Thông cho rằng trong chiếc hộp chứa dụng cụ y tế, có lẽ là do Triệu Ngân Sở nói với cô, nhận thức này là do Triệu Ngân Sở giúp cô thành lập. Hơn nữa, Trần Thông Thông chưa từng mở chiếc hộp ra để nghiệm chứng, cho nên không thể chứng minh bên trong đó thật sự chỉ chứa dụng cụ y tế.

Sự thật, chỉ có mình Triệu Ngân Sở biết rõ.

Nét mặt Nguyễn Dạ Sênh lộ ra chút nghiêm trọng: "Chiều mai chúng ta phải đến gặp bác sĩ Triệu. Đã khuya rồi, Thính Hoan, cô nghỉ ngơi trước đi, gặp lại ở Thượng Hải, ở đây có tiến triển gì, tôi sẽ kịp lúc liên hệ với cô."

"Được rồi, hai cô nhớ chú ý an toàn." Nhan Thính Hoan căn dặn một lúc rồi cúp máy.

Còn lại Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc, hai người nhìn nhau.

Có lẽ do trước đó có thêm giọng nói của Nhan Thính Hoan, trông náo nhiệt hơn hẳn, bây giờ thì, phòng bệnh trở về sự yên lặng một cách vi diệu.

Qua hồi lâu, Hề Mặc nói: "Mình cũng về đây."

Nguyễn Dạ Sênh tiếc nuối, nhưng lại sợ hơn khi làm phiền nàng nghỉ ngơi, sau khi đưa nàng ra đến cửa phòng, mỉm cười hỏi nàng: "Nếu ngủ ngon cũng đã chúc rồi, lần này về sẽ không quay lại nữa chứ?"

Hề Mặc nhận ra trong câu hỏi có vài phần là trêu chọc nàng, mặt không thể hiện rõ biểu cảm, chỉ nói: "Ngày mai mình lại đến."

Nguyễn Dạ Sênh nhẹ giọng trả lời nàng: "Ngày mai gặp."

"Ngày mai gặp."

Hề Mặc đi khỏi.

Nguyễn Dạ Sênh lại trông chờ hơn vào ngày mai, xuất phát từ bản năng cẩn trọng, cô khóa trái cửa phòng xong, tắt đèn, nằm xuống giường bệnh.

Sự thật thì, Trầm Khinh Biệt ở khách sạn đoàn phim của cô, trò chuyện với Úc An rất lâu. Úc An đối với Trầm Khinh Biệt chính là một lòng quan tâm, không ngừng nói chuyện cùng cô, hao tổn không ít thời gian, tiện thể còn giúp cô dọn dẹp phòng.

Người ngoài có lẽ không thể nào chịu nổi cái miệng nhỏ thích lải nhải của Trầm Khinh Biệt, nhưng Úc An thì đã quen, tuy rằng luôn căn dặn Trầm Khinh Biệt phải ít nói nhưng chính nàng lại nghe rất chăm chú.

Nói đến mệt mỏi, lúc này Trần Khinh Biệt không cần được nhắc nhở, tự động lấy điện thoại nhìn xem thời gian, hoảng sợ nói: "Trễ thế này rồi sao?"

"Nếu không thì?" Úc An bất đắc dĩ nhìn.

Không nhìn xem đã nói trong bao lâu, lúc này, nàng sợ Trầm Khinh Biệt thấy khô miệng, rót nước đưa cho cô.

"Không được không được, đi ngủ thôi, ngày mai em còn phải thức sớm để quay." Trầm Khinh Biệt ở trước mặt Úc An chưa từng thấy câu nệ, không cần bận tâm về hình tượng như ở trước màn ảnh, cô nhanh chóng xốc chăn lên, giãn hai tay hai chân, thư thả trêи giường lớn nằm thành hình chữ đại (大)

Cho đến khi Úc An đắp lại chiếc chăn cho cô, lúc này Trầm Khinh Biệt mới đổi tư thế ngủ, cuộn tròn người thành một trạng thái mà cô cảm thấy thoải mái nhất, một tay lót dưới đầu mình, nằm nghiêng nhìn Úc An, nói: "A Úc, hay là hôm nay chị đừng về phòng, ngủ lại phòng của em đi?"

Úc An: "…"

Đôi mắt Trầm Khinh Biệt đầy mong chờ: "Lần trước chị hứa sẽ ngủ lại nhà của em, cuối cùng ai kia lại chạy mất, lần này thì đền bù đi. Chúng ta là chị em tốt nhất, thân nhất, trước nay lại chưa từng ngủ cùng nhau, chuyện này thật không thể nào nói nổi."

Úc An: "…"

… Khái niệm về chị em tốt của em có phải có gì đó không đúng không.

"Không được." Úc An cúi đầu, nói: "Dù sao thì phòng của chị cách phòng em không xa, đi vài bước đã đến rồi, không cần thiết phải ngủ ở đây."

Thấy Úc An từ chối, tuy Trầm Khinh Biệt tủi thân nhưng lại không tiện ép buộc, không thể làm gì khác hơn là nói: "Nước nóng phòng chị bị hỏng mới đến chỗ của em tắm, có phải sau này giường của chị bị hỏng chị mới bằng lòng ngủ cùng với em?"

Lòng Úc An căng thẳng: "…"

Nàng đứng lên, ánh mắt né tránh Trầm Khinh Biệt ở trêи giường: "Vòi nước dễ hỏng, giường sao có thể dễ để hỏng như vậy."

Vậy mà Trầm Khinh Biệt tin đó là thật: "Nói cũng đúng."

"Em ngủ đi, chị về phòng." Úc An đưa lưng về phía cô.

"Lần này chị đến đây, khi nào thì về?" Trầm Khinh Biệt rồi lại hỏi

Cô lo lắng sau khi Úc An đến sẽ nhanh chóng đi về, dù sao công ty hiện tại cũng đang nâng đỡ cái tên shipper kia, hừ, không phải, là cái tên Lâm Thuấn Phong giống shipper giao hàng, A Úc là người đại diện cho Lâm Thuấn Phong, sau này sẽ phải đầu tư nhiều thời gian hơn cho Lâm Thuấn Phong.

Nghĩ đến đây, Trầm Khinh Biệt lại thấy khó chịu.

"Công ty có việc, chiều mai chị phải đi." Úc An nói.

"Có chuyện gì?"

"Công ty có một dự án quan trọng cần chuẩn bị cho Lâm Thuấn Phong, chị phải về bàn bạc lại. Cậu ta hiện tại đang gặp thời, công ty cần chị phải chú trọng nhiều hơn."

Trầm Khinh Biệt nghe xong, trong lòng tức giận ngay cả nói chuyện cũng không muốn nói, quả nhiên là vậy.

Chẳng lẽ A Úc thật sự thích cái tên tiểu bạch kiểm này? Tên tiểu bạch kiểm này có gì tốt chứ, chẳng phải chỉ có gương mặt thôi sao, nàng cũng có mặt vậy.

Úc An thấy Trầm Khinh Biệt không mở miệng, không hề giống phong cách của Trầm Khinh Biệt, lúc này mới quay lại nhìn cô.

Trầm Khinh Biệt kéo chăn che đầu, ồm ồm trả lời nàng: "Em ngủ."

Úc An buồn cười, quay lại kéo chăn của cô ra, để cô thở bình thường, nói: "Được rồi, lịch trình trong vài ngày nữa, chị sẽ giúp em xin đoàn phim nghỉ phép. Chỉ là ở đó vắng vẻ, điều kiện sinh hoạt không tốt, cũng không có khách sạn, cần phải xin tá túc ở nhà dân."

"Không sao." Lúc này Trầm Khinh Biệt mới như có hy vọng, vui vẻ lên: "Lúc đó chắc chắn sẽ rất vui. Nhưng mà Nguyễn Nguyễn vẫn còn nằm viện, cậu ấy có đến kịp không?"

"Chị biết ngay em sẽ lo lắng cho cô ấy, trước khi sang đây tắm chị đã giúp em nghe ngóng, cô ấy chỉ bị hôn mê, hiện giờ tình trạng đã khá hơn nhiều, chỉ cần quan sát một thời gian, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn thì rất nhanh có thể được xuất viện. Với thời gian Trương Chi Nhân sắp xếp trước đó sẽ không bị ảnh hưởng, em chỉ cần đến đúng thời gian là được, bên kia sẽ có người tiếp ứng em."

Tâm trạng của Trầm Khinh Biệt đến nhanh, đi cũng nhanh, trước đó cô còn đang không vui vì Lâm Thuấn Phong, bây giờ chỉ vừa nghĩ đến sắp đi show của Trương Chi Chân, trong lòng lại rạo rực.

Trong lòng Úc An nhất thời lại vô cùng phức tạp, căn dặn Trầm Khinh Biệt thêm vài câu mới rời đi.

Trầm Khinh Biệt vô tư, hơn nữa lại đang rất buồn ngủ, nhanh chóng nằm trong ổ chăn đi vào giấc ngủ.

Hề Mặc nơi kia lại đang dằn vặt khó ngủ, trong đầu hiện lên hình ảnh tình hình trêи xe cấp cứu, và cả bác sĩ Triệu Ngân Sở. Nàng không ngủ được, tựa ở đầu giường xem điện thoại, ngày hôm nay có rất nhiều người gửi tin nhắn hỏi thăm nàng nhưng lại không thấy một tin nhắn của ba nàng.

Nàng đã sắp quên lần cuối cùng nhắn tin với Hề Quý là lúc nào.

Nàng nghĩ ba nàng chắc chắn không phải người thích xem hot search của giới giải trí, nhưng Lộ Thanh Minh là người do chính tay ba nàng bồi dưỡng, Lộ Thanh Minh nghe lời nàng, nói đúng hơn thì, là nghe lời ba của nàng.

Chuyện nằm viện hiện tại, Lộ Thanh Minh nhất định đã nói với Hề Quý.

Nhưng Hề Quý lại không có bất kỳ thái độ gì.

Hề Mặc do dự hồi lâu, nhập chữ vào khung chat: "Ba, con không sao, sẽ nhanh được xuất viện, ba đừng lo lắng cho con."

Câu này tạm thời vẫn chưa gửi đi.

Hề Mặc chăm chú nhìn dòng tin nhắn hồi lâu, cuối cùng đem câu "ba đừng lo lắng cho con" xóa đi. Hề Quý là người ít lời, ngay cả lần trước nàng trải qua hỏa hoạn ở khách sạn Hề Quý cũng không thể hiện bất kỳ thái độ nào, nàng không chắc lần này khi Hề Quý biết mình nhập viện vì dị ứng, có lo lắng cho nàng hay không.

Nếu như trước đó không được Nguyễn Dạ Sênh giúp đỡ, có lẽ nàng sẽ không cảm giác được ba nàng vẫn luôn lưu tâm đến nàng, lần này thật sự ngay cả tin nhắn cũng không dám gửi.

Nhìn chằm chằm vào màn hình một lát, Hề Mặc nhấn gửi đi.

Trong lòng thấp thỏm, cũng chuẩn bị tốt tinh thần Hề Quý sẽ không trả lời tin nhắn của nàng. Từ bé nàng đã quen, sẽ không ôm quá nhiều hy vọng với Hề Quý, hy vọng nhiều bao nhiêu, nàng biết sẽ có bấy nhiêu thất vọng, nếu không, ngay từ đầu nàng chẳng cần chuẩn bị tâm lý làm gì.

Không ngờ lần này Hề Quý trả lời nàng rất nhanh: "Hiểu rồi. Đã trễ thế này, sao còn chưa nghỉ ngơi?"

Hề Mặc nhất thời ngồi thẳng lưng, tựa như lúc này Hề Quý đang đối diện với nàng, nàng phải giữ đúng lễ nghi, trả lời: "Sẽ ngủ ngay thôi, ba, ba cũng nên đi ngủ sớm, không nên làm việc quá khuya."

Hề Quý trả lời nàng: "Ừ."

Hề Mặc chăm chú nhìn vài tin nhắn ngắn gọn này, dường như bản thân được trở về làm một cô gái nhỏ, có đôi chút phấn kϊƈɦ.

Nàng không còn nhớ, lúc nhỏ Hề Quý có từng cho nàng kẹo hay không, dù sao thì, nhà nàng cái gì cũng có sẵn, nàng chỉ cần lấy đi là được, Hề Quý sao lại quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như thế. Nhưng vào giây phút này, Hề Mặc lại như nhận được kẹo từ ba nàng.

Bên ngoài tí tách vang lên, cơm mưa lạnh lẽo rơi xuống, phiền muộn trong lòng Hề Mặc được thư thái không ít, tắt điện thoại đi ngủ.

Màn đêm u ám, ánh đèn bên ngoài bệnh viện bị mưa bụi phủ lên, phản chiếu thành từng vệt sáng ʍôиɠ lung quạnh quẽ.

Ngoài trời bởi vì cơn mưa mà trở nên rét hơn, một người đàn ông mặc chiếc áo khoác đen dài đứng dưới lầu bệnh viện, tuy nhìn qua đã có tuổi nhưng đường nét trêи mặt vẫn rất tuấn lãng, Lộ Thanh Minh mở chiếc dù đen to, che mưa cho người này.

Tay người đàn ông đang cầm điện thoại, chăm chú nhìn một lát mới cất vào.

"Hề tổng." Lộ Thanh Minh cung kính nói: "Ngài đứng đây đã một lúc rồi, sẽ dễ bị nhiễm lạnh, nên quay về xe ngồi."

"Đợi một lát đã." Hề Quý không nhúc nhích.

Lộ Thanh Minh biết tính tình của ông, không nói nữa.

Hề Quý đứng đó, ngẩng đầu nhìn lên một tầng của khoa điều trị nội trụ, không động đậy. Lộ Thanh Minh nhìn ông, không khỏi nhớ đến trận hỏa hoạn lần trước, việc đầu tiên anh ta làm là gọi điện báo với Hề Quý, một người như Hề Quý, sự bận bịu mỗi ngày người bình thường không thể nào nghĩ đến được, khi đó ông đang ở nước ngoài để bàn bạc một dự án quan trọng, không thể trở về gấp.

Nhưng đó lại là lần đầu tiên trong lúc họp, Hề Quý nhắn tin cho Lộ Thanh Minh hỏi về tình trạng của Hề Mặc. Trước đây ông rất xem trọng quy tắc của hội nghị, tuyệt sẽ không phân tâm trong lúc họp.

Đến khi Hề Quý trở về, Hề Mặc đã xuất viện, Hề Quý cũng không nói gì về chuyện này.

Nhưng lần này, ai đó đang ở Thượng Hải, khi nhận được điện thoại của Lộ Thanh Minh, ngay tức khắc chạy ngay đến đây.

Đợi hồi lâu, Hề Quý nhận được một cuộc gọi, giọng đầy nặng nề hỏi: "Điều tra thế nào?"

Ở đầu dây bên kia là một giọng đàn ông, nói: "Đã điều tra ra được. Mẫu thức ăn thừa lại trêи bàn được Lộ tiên sinh giữ lại, mỗi mẫu đều đã được kiểm tra cẩn thận, chính xác là mỗi món ăn đều có chứa thành phần từ hải sản. Hề tiểu thư cho dù ăn món nào cũng sẽ bị dị ứng, đây không phải là lỗi từ nhà bếp mà là có người mưu tính từ trước."

Hề Quý tức khắc cau mày.

Bởi vì Lộ Thanh Minh là người có năng lực cho nên Hề Quý mới yên tâm để anh ta đi theo cạnh Hề Mặc. Khi đó, anh ta sốt sắn mang thuốc dị ứng đến cho Hề Mặc, nhưng khi chạy được một đoạn đường, nhận ra điều gì đó, anh ta gọi ngay cho trợ lý của mình, để trợ lý mang những món ăn từ bàn của Hề Mặc lấy mẫu, sau khi phân chia và đánh dấu xong, nhanh chong mang đi kiểm nghiệm.

"Toàn bộ đoạn băng camera của tiệc đóng máy đều phải lấy, quan trọng nhất là nhà bếp, quan sát kỹ vào." Mặt Hề Quý khẽ run lên, ánh mắt còn lạnh hơn cơn mưa bên ngoài: "Tìm cho ra."

"Vâng, ngài yên tâm." Đầu dây bên kia nói: "Nếu có tin tức, tôi sẽ nhanh chóng liên hệ với ngài."

Cuộc gọi kết thúc, Hề Quỳ vẫn đứng như cũ.

"Ngài có muốn lên gặp em ấy một chút không?" Lộ Thanh Minh nhỏ giọng hỏi.

"Không cần."

Mưa càng rơi càng lớn, rơi đến mặt dù rung lên lộp bộp, Hề Quý đứng nơi đó hồi lâu, lúc này mới bước cùng Lộ Thanh Minh, trong màn mưa xoay người đi khỏi.

Rạng sáng hôm sau, Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc hai người tiếp tục làm kiểm tra sức khỏe, kết quả đều không có vấn đề.

Sức khỏe Nguyễn Dạ Sênh vốn không hề có vấn đề, chỉ là một lần hôn mê, nhưng còn Hề Mặc, khi đến phòng làm kiểm tra, bác sĩ phụ trách vô cùng kinh ngạc, nói rằng với mức độ dị ứng tương tự thế này không thể nào phục hồi nhanh như vậy, bác sĩ này cũng không rõ nguyên nhân. Tuy xét theo chỉ tiêu sức khỏe hiện giờ, trong ngày hôm nay có thể được xuất viện, nhưng bác sĩ kiến nghị nên ở lại bệnh viện quan sát thêm một ngày.

Hề Mặc mang theo tràn ngập nghi ngờ, hy vọng nhanh chóng đến buổi chiều để được gặp bác sĩ Triệu Ngân Sở tìm hiểu chuyện tình.

Buổi trưa sau khi ăn xong, hai người đều ngủ trưa một lúc, khi Nguyễn Dạ Sênh tỉnh dậy, đi tìm Hề Mặc hẹn nhau cùng đi đến tầng 11.

"Cậu có cảm thấy, hôm nay tất cả bác sĩ và y tá có gì đó kỳ lạ hay không?" Nguyễn Dạ Sênh nhớ lại tình cảnh từ hành lang đi đến đây, nói: "Tất cả đều mọi người đều bận rộn, bác sĩ điều trị của mình cũng không thấy đâu, nói là có cuộc họp khẩn, sắc mặt của các y tá cũng không được tốt."

"Có thấy." Hề Mặc nói.

Trước khi nàng đi ra ngoài, xa xa nhìn thấy Trần Thông Thông đang cùng các y tá khác nói chuyện gì, vài người trong đó trông rất hoảng hốt.

"Mình hỏi một y tá, đối phương lại nói không có gì, bảo mình nghỉ ngơi cho tốt." Nguyễn Dạ Sênh càng nghĩ càng kỳ quái.

Hai người ở phòng bệnh trò chuyện, lát sau nghe thấy tiếng gõ cửa phòng.

Đi ra mở cửa nhìn xem, ngoài cửa là một người phụ nữ khoảng 40 tuổi, nói với hai người: "Chào hai cô, tôi là điều dưỡng của cô Lâm Đinh Vũ, cô Lâm nhờ tôi mời hai cô đến phòng bệnh của cô ấy, cô ấy nói có chuyện quan trọng cần nói với hai người."

Hôm qua Lâm Đinh Vũ có nói, nếu như Triệu Ngân Sở có đến phòng bệnh của em gái cô kiểm tra thì sẽ nhờ điều dưỡng đến báo với hai người. Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc nhìn nhau, không hiểu sao lại cảm thấy căng thẳng, nói một tiếng cảm ơn rồi đi theo điều dưỡng.

Trêи đường đi, Nguyễn Dạ Sênh hỏi điều dưỡng: "Bác sĩ Triệu có ở phòng bệnh của cô Lâm Đinh Sương hay không?"

"Bác sĩ Triệu không ở đấy." Điều dưỡng trả lời.

Hai người ôm băn khoăn, đi thẳng đến tầng 11, cuối cùng phát hiện y tá trực ban ở đây sắc mặt còn kém hơn ở tầng dưới của hai người, có một người vẫn luôn nhỏ giọng nói chuyện điện thoại, không nghe rõ nội dung đang nói là gì.

Đi đến cửa phòng bệnh của Lâm Đinh Sương, điều dưỡng tránh đi, cửa được mở, thấy Lâm Đinh Sương đang ngồi trêи xe lăn, còn Lâm Đinh Vũ mặc trêи người một bộ tây trang tôn lên dáng người, một chân khụy xuống, đang ôn nhu nói gì đó với Lâm Đinh Sương.

Nét mặt hoàn toàn khác với bộ dạng ngây dại hôm qua, hôm nay Lâm Đinh Sương đã khôi phục một ít, đã có phản ứng.

Lâm Đinh Vũ nói chuyện với nàng, môi nàng chuyển động, có thể đáp lời lại.

"Lâm tiểu thư, đã làm phiền." Nguyễn Dạ Sênh đứng bên ngoài, gõ lên cửa.

Lâm Đinh Sương ngẩng mặt nhìn hai người, sắc mặt mơ hồ, hôm qua nàng không có ý thức, cho nên không biết được ngày hôm qua nàng từng gặp Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc. Lâm Đinh Vũ lập tức đứng lên, bước nhanh ra cửa đón tiếp.

Lâm Đinh Vũ có một gương mặt đẹp, người lịch thiệp, bước đi đến cửa, thần thái tao nhã đoan trang, hòa nhã tựa phong.

Nhưng lúc này, trong ánh mắt của Lâm Đinh Vũ lại chứa đựng vài nét buồn bã, nét mặt trầm trọng.

"Lâm tiểu thư, xin hỏi, cô có chuyện quan trọng gì cần nói với chúng tôi?" Hề Mặc hỏi: "Là bác sĩ Triệu đã đến làm rồi sao, hiện giờ cô ấy có ở văn phòng hay không?"

"Bác sĩ Triệu không có ở văn phòng." Trong giọng của Lâm Đinh Vũ có chút run run.

Nguyễn Dạ Sênh bên cạnh, thấy vẻ mặt này của cô, dường như nhận ra điều không ổn, lại nhớ đến việc vắng mặt của các bác sĩ y tá hôm nay, vội hỏi: "Có chuyện gì xảy ra sao?'

Lâm Đinh Vũ im lặng chốc lát, lên tiếng trả lời: "Bác sĩ Triệu, cô ấy chết rồi."

Hề Mặc: "…"

Nguyễn Dạ Sênh: "…"

o0o

Ed: Giữa mùa dịch mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe, hạn chế đi đến chỗ đông người nhé … Hôm kia bị sốt tưởng bị chở đi cách ly rồi ;-;

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.