Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 976: Minh Châu hơi khó chịu



Một nhà ba người hiếm khi có thời gian ấm áp như vậy. Mắt Minh Châu hơi nóng lên.

Cô đã từng yêu Lục Khiêm hết mình, cũng từng hận ông sâu sắc.

Nhưng cuối cùng cô vẫn không thể lừa dối bản thân được nữa.

Những năm qua cô vẫn luôn chờ đợi ông. Cô đang đợi Lục Khiêm, chờ ông cho cô một ngôi nhà...

Từ xưa đến giờ Minh Châu chưa bao giờ biết giấu cảm xúc, vui vẻ thì vui vẻ, lúc bưồn cũng thể hiện ra mặt luôn.

Tiểu Thước Thước đi đến kéo tay cô, ngẩng đầu mềm mại hỏi: “Sao mẹ lại khóc?”

Minh Châu hơi khó chịu.

Giọng nói của cô dính lên mũi: “Mẹ không khóc!”

Tiểu Thước Thước còn định nói thêm gì, Lục Khiêm quay người ôm cậu bé lên, hôn một cái: “Bố đưa Thước Thước nhà chúng ta đi đến trường mầm non nhé!”

Khuôn mặt Tiểu Thước Thước ửng đỏ.

Lục Khiêm lại nghiêng đầu nói với Minh Châu: “Đỏ hết cả mắt rồi, em đi rửa mặt chỉnh trang lại đi, cô gái nhỏ đi ra ngoài phải thật xinh đẹp chứ.”

Cô gái nhỏ...

Hoắc Chấn Đông trợn tròn mắt: Tên Lục Khiêm không biết xấu hổ này!

Minh Châu cũng hơn ba mươi tuổi rồi.

Nhưng bà Hoắc lại không khỏi cảm động, lặng lẽ lau nước mắt.

Dù trong nhà không thiếu một phòng cho Minh Châu và Thước Thước nhưng bà vô cùng hy vọng Minh Châu và Thước Thước có thể có được hạnh phúc, bây giờ cuối cùng Lục Khiêm cũng có thể buông bỏ tất cả, sao bà có thể không vui được?

Bà Hoắc mỉm cười: “Sau khi học xong thì về ăn cơm đi, mẹ sẽ xuống bếp nấu vài món.”

Lục Khiêm cực kỳ tự nhiên nói: “Cảm ơn mẹ.” Vợ chồng Hoắc Chấn Đông rất hài lòng.

Minh Châu thì hơi xấu hổ, liếc đôi mắt đỏ nhìn ông một cái, nói khẽ: “Đã già rôi còn không đứng đắn.”

Lục Khiêm nhẹ nhàng nở nụ cười.

Ông nhẹ nhàng vỗ đùi cô, nói: “Đi lên chuẩn bị nhanh lên.

Có bố mẹ ở đây nên Minh Châu không dám làm loạn, đành phải lên tầng chuẩn bị.

Lục Khiêm muốn ôm Thước Thước lên xe, nhưng dường như nhóc con cứ dính lên người ông, ôm cổ ông không chịu thả: “Bố, về sau con có thể gọi bố là bố sao?”

Lục Khiêm hôn lên đầu mũi nhọn của cậu bé, gật đầu.

Khuôn mặt của Thước Thước như đúc ra từ khuôn của nhà họ Lục, nhìn cậu bé rất giống ông.

Lúc này ông đang ôm đứa con trai mềm mại của mình mà thấy như đang nằm mơ.

Niềm vui to lớn tràn ngập trong ông.

Cảm giác này không hề thua kém cảm giác khi ông và Minh Châu thân mật tối qua.

Rất nhanh sau đó, Minh Châu đã xuống tầng.

Lục Khiêm thả con trai xuống, mở cửa xe cho cô để cô ngồi cạnh mình.

Cô luôn có ảo giác rằng ánh mắt của Lục Khiêm cực kỳ dịu dàng.

“Em thắt chặt dây an toàn vào.” Ông nhắc nhở.

Minh Châu vội vàng thắt lại, không dám nhìn ông.

Lục Khiêm nhẹ nhàng nhấn ga, chở vợ con sang trường mầm non. Tiểu Thước Thước rất hào hứng, nhưng tâm

trạng của người lớn thì rất phức tạp.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.