Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 970: Họ phải bình đẳng



Ánh mắt Minh Châu ươn ướt.

Cô cố ý nói: “Vì chú ấy lớn tuổi!”

Lục Khiêm đang ung dung gắp thức ăn cho cô, nghe vậy hơi khựng lại.

Lớn tuổi...

Ông nở nụ cười lịch sự tao nhã, thong thả hạ giọng, nói với âm lượng chỉ hai người nghe thấy: “Xem ra tôi đã phục vụ em không tốt rồi! Là lỗi của tôi! Tối nay chú Lục sẽ bồi thường cho em.”

Minh Châu: Không biết xấu hổi

Quan hệ của họ bây giờ coi như là đã công khai, không cần giấu giếm nữa, thư ký Liễu cũng bông đùa vài câu trên bàn ăn.

Minh Châu không đáp lại. Nhưng Lục Khiêm nhìn ra được cô không khó chịu.

Lục Khiêm không phải là một người đàn ông vô tâm thô lỗ, cô càng mềm mại dễ nói chuyện thì ông càng thấy thương cô hơn.

Ông nợ cô quá nhiều.

Ăn được một lúc, ông lấy ra một lá bùa bình an, bỏ vào ví giúp cô. Nhưng bên trong ví...

Vẫn còn một lá bùa cũ, là cái mà ông đã tặng cho cô nhiều năm trước. Lục Khiêm vô thức vuốt ve: “Em còn giữ à?”

Minh Châu không nói gì, nhưng đôi mắt cô lại vô cùng ẩm ướt, cô nghĩ mình đồng ý ra ngoài với ông cũng chỉ để nhận được một câu trả lời hợp lý.

Thư ký Liễu thấy đã đến lúc nên cũng thức thời rời đi.

Trong phòng ăn, Minh Châu cúi đầu hỏi: “Ý chú là gì?”

Giọng của Lục Khiêm vẫn dịu dàng như đang nói chuyện với người con người cháu mình yêu quý: “Em nói xem tôi có ý gì?”

Nhưng Minh Châu cảm thấy thế này vẫn chưa đủ.

Cô ngước mắt lên, dũng cảm nhìn ông chăm chăm, lại hỏi một lần nữa: “Tôi không biết! Lục Khiêm, chú nói rõ ra cho tôi, mấy năm nay trong lòng chú có tôi hay không, tình cảm chú dành cho tôi là gì? Giữa chúng ta là một mình tôi đơn phương hay chú cũng yêu tôi như thế?”

Lúc hỏi, giọng cô run rẩy.

Nhưng cô vẫn nói ra hết điều mình muốn nói.

Sau đó, chờ đợi số phận tuyên án.

Cô nghĩ, chỉ cần Lục Khiêm yêu cô thì cô sẽ sẵn sàng buông bỏ bất cứ điều gì...

Lục Khiêm nhẹ nhàng xoa đầu cô một cái. Giống như nhiều năm trước vậy.

Minh Châu bướng bỉnh nhìn ông.

Minh Châu bướng bỉnh nhìn ông.

Cô đang cần tình yêu của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ đến từ phía ông, không phải là thứ trách nhiệm chết bằm kia, cũng không phải sự bất cẩn lau súng cướp cò như năm đó, thứ cô cần là tình yêu nam nữ.

Cuối cùng, Lục Khiêm cũng nhẹ giọng lên tiếng: “Minh Châu, trước em tôi chưa từng yêu ail Tôi thừa nhận mình yêu thích phụ nữ xinh đẹp, nhưng tôi chưa bao giờ dừng lại vì bất kỳ người nào, thậm chí tôi còn có ý định độc thân đến già, nhưng với em thì không giống vậy, tôi đã thay đổi kế hoạch cuộc đời mình vì em.”

“Minh Châu, tôi không biết mình yêu em được bao nhiêu!”

“Nhưng nếu yêu có mười phần, thì ắt hẳn tôi yêu em cả mười phần!” Cô nức nở.

Kể từ lần ông đã chạy đến trường quay đưa trà sữa cho cô. Cô đã có suy nghĩ, ông đừng hòng lừa cô như trước nữa.

Họ phải bình đẳng.

Lục Khiêm nói xong thì nhẹ giọng thở dài: “Em thì sao, em còn cần chú Lục của em nữa hay không?”

Minh Châu nhìn thẳng vào ông. Ông vẫn đẹp trai như thế.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.