Hoắc Minh đồng ý.
Lục Khiêm tự mình nấu mấy món phụ.
Đêm lạnh như nước, Hoắc Minh đứng trong sân nhỏ gọi điện cho Ôn Noãn báo cáo chuyến đi.
Ôn Noãn trả lời điện thoại.
Giọng cô nhẹ nhàng: “Bữa tối đã chuẩn bị xong, anh có về ăn tối không?”
Hoắc Minh cởi cúc áo khoác, nhỏ giọng nói: “Em và các con ăn trước đi! Anh đi công tác, có thể không về được. Nếu đêm không ngủ được thì đưa Hoắc Tây lên giường ngủ cùng đi, con bé rất dính lấy em."
Khi anh nói mình đi công tác, Ôn Noãn không hề nghi ngờ chút nào.
Cô chỉ bảo anh chú ý thân thể.
Nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô, Hoắc Minh rất nhớ cô, vô thức nói ra những lời sến rện buồn nôn: "Ôn Noãn, mới có một ngày mà anh đã nhớ em rồi."
"Em cũng thế." Tim Hoặc Minh đập thình thịch, đang định nói thêm điều gì đó.
Bên tai anh vang lên giọng nói khó chịu của Lục Khiêm: “Hai đứa ngày nào cũng ở bên nhau, nhưng chỉ xa nhau một đêm cũng không chịu nổi sao?”
Hoắc Minh cúp điện thoại, mỉm cười. Anh và Lục Khiêm uống một chút rồi nói chuyện.
Hoắc Minh cởi áo khoác, bên trong mặc áo len cổ lọ màu đen, mặt đỏ bừng sau vài ly rượu.
Rất đẹp.
Sau khi uống rượu, không còn khách sáo như ngày thường nữa, anh tự nhiên hỏi: “Khi nào cậu định cho Minh Châu và Thước Thước một mái nhà?”
Lục Khiêm cầm ly rượu cười khổ.
Ông rất muốn xin lỗi với Minh Châu, lời hứa của ông hết lần này đến lần khác bị trì hoãn, may mắn thay bây giờ không có nguy hiểm gì.
Có lẽ vì phụ nữ rụt rè nên Minh Châu không còn chủ động như trước nữa.
Mà ông phải ăn Tết xong mới có thể giải quyết được việc riêng.
"Chắc là Tết Âm lịch đó!" Lục Khiêm nhìn chăm chú vào chiếc ly, nói nhỏ. Lục Khiêm nói rõ ràng, Hoắc Minh rất vui vẻ.
Anh tự mình rót cho Lục Khiêm một ly rượu.
Hai người trò chuyện vui vẻ.
Đêm khuya, Hoắc Minh ngủ ở phòng Ôn Noãn, Lục Khiêm đến sân nhỏ của bà cụ Lục, bà cụ buồn bã, ăn không nhiều nên Lục Khiêm làm hoành thánh cho bà.
"Bà cụ ăn nhiều chút đi!"
Lục Khiêm giọng nói ôn hòa: “Nếu mẹ muốn đi xem, con đi cùng mẹ.”
Bà cụ xua xua tay.
Bà cụ nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói: 'Ông ấy đoán trước được kết quả nhưng vẫn làm như vậy, là vì ông ấy muốn tự do! Lục Khiêm, mẹ sẽ không làm phiền ông ấy."
Lục Khiêm gật đầu: "Như vậy cũng tốt!"
Ông hiếu thảo, đêm đó ngủ trên ghế sô pha trong phòng ngủ của bà cụ.
Sáng sớm, Hoắc Minh rời đi.
Lục Khiêm nhờ anh mang đồ đến cho Minh Châu và Thước Thước.
Hoắc Minh về đến nhà thì đã gần trưa.
Ở nhà có khách, là em gái của Khương Duệ, Khương Sinh, cũng là vợ của Chu Mộ Ngôn.
Khương Duệ là tình địch số một.
Hoắc Minh không khỏi nhìn Khương Sinh nhiều hơn, Khương Sinh là người đơn thuần, có hơi sợ hãi anh.
Ngồi được một lúc thì chạy trốn rất nhanh.
Hoắc Minh nhìn chiếc xe thể thao màu trắng phóng đi, cởi áo khoác ra, ra vẻ khó hiểu nói: “Có vẻ như cô ấy rất sợ anh!”
Ôn Noấn liếc anh một cái.
Ánh mắt anh như vậy, Khương Sinh lại là người thành thật an phận, sao có thể không sợ hãi?
Hoặc Minh cũng không vội đến công ty.
Anh ôm Ôn Noãn để cô ngồi trên đùi, rất nhẹ nhàng hỏi cô: “Khương Sinh tới đây có chuyện gì sao?”
Ôn Noấn gật đầu.
"Cô ấy giúp Chu Mộ Ngôn đưa vé. Cuối tuần sau Chu Mộ Ngôn có cuộc đua F1"
Hoắc Minh cười: “Cậu ta đã gần ba mươi rồi, còn đua xe nữa! Anh nghĩ Khương Sinh rất nuông chiều cậu ta.”
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!