Hoắc Minh chạy xe về căn hộ nhưng Ôn Noãn lại không ở đó. Anh mở tất cả các cửa để tìm cô: "Ôn Noãn!" Nhưng đều trống rỗng.
Hoắc Minh đang muốn xuống lầu tìm thì ngoài cửa vang lên tiếng mở cửa, tiếp đến là Ôn Noãn đi vào.
Trong đêm mùa thu, cô mặc một chiếc áo khoác ở bên ngoài.
Rộng thùng thình là áo bóng chày anh mặc khi đại học, lúc này mặc trên người Ôn Noãn vô cùng đẹp, đặc biệt là lộ ra độ chân dài đó.
Hoäc Minh nhíu chặt mày.
Còn hai ngày nữa, tinh thần của anh vô cùng căng thẳng, anh sợ Ôn Noấn xảy ra chuyện.
Giọng điệu của anh không khỏi nghiêm nghị: "Đi đâu đó?" Ôn Noãn ngơ người ra.
Một lúc sau, cô mới nhẹ giọng nói: "Buổi tối em nấu rất nhiều món, anh không về ăn cơm nên em lấy đi cho chó con ở dưới lầu ăn rồi?"
Sắc mặt của Hoắc Minh không có chuyển biến tốt.
Anh nhìn cô, giọng nói có chút khàn: "Hai ngày nay đừng chạy lung tung!"
Nói xong, anh đi vào phòng sách.
Anh buộc phải bình tĩnh lại, cảm xúc của anh quá căng thẳng rồi, anh cũng muốn bình tĩnh nhưng thật sự rất khó, rất khó... Thành công hay không chính là vào hai ngày sau.
Trong phòng sách không có mở đèn.
Hoắc Minh ngồi ở đó im lặng hút thuốc, anh nghĩ anh vào mộng nhiều ngày còn trong thực tế lại qua bao lâu?
Anh lo lắng cho Ôn Noãn. Anh cũng lo lắng cho đứa con thứ ba của bọn họ.
Đó là một bé gái, anh đặt tên là Hoắc Kiều chính là muốn cô bé vừa sinh ra đã yêu kiều.
Trong lòng Hoắc Minh phiền loạn, trong gạt tàn thuốc ở trên bàn đã chất đây đầu thuốc.
Cửa két một tiếng mở ra. Ôn Noấn rón rén bước vào, trong ánh sáng u tối mò được đến ngồi trong lòng anh, lại rất dụ ngọt dựa vào lòng anh, ôm eo của anh nhẹ nhàng hỏi: "Hoắc Minh, anh làm sao vậy?”
Cô gái trẻ tuổi bị lạnh nhạt, bị la mắng dù sao cũng uất ức.
"Em đâu có làm sai việc gì!"
Vốn dĩ Hoắc Minh không có tâm trạng, nhưng bởi vì một vật nhỏ mềm mại nhào vào trong lòng anh, bàn tay ấm áp của anh sờ, sớ đến cầu vai mảnh khảnh.
Vật nhỏ này, vậy mà thật sự mặc áo ngủ ren hai dây.
"Cố ý sao?" Hoắc Minh nhẹ nhàng cởi cái dây áo mỏng manh, giọng nói khàn giống như ngậm ở ngụm cát nóng, nghe có chút động tình.
Cô ngẩng đầu hôn cằm anh.
Hôn có cái này không có cái kia, giọng có chút thở hổn hển: "Vậy anh còn giận không?"
Bàn tay của Hoắc Minh nhẹ nhàng ôm lấy eo nhỏ của cô.
Toàn thân của anh đều căng cứng, ngoại trừ khát vọng còn có những áp lực khác sắp được bộc phát.
Cách tốt nhất để đàn ông giải phóng chính là làm với phụ nữ.
Hơn nữa trong lòng lại là cô vợ nhỏ của anh.
Hoắc Minh cúi đầu tìm môi của cô, Ôn Noãn còn có chút ngơ người môi đỏ hơi mở, anh nhân cơ hội thăm dò sâu vào trong hôn cô thật sâu, đến khi tình nồng thì càng ôm chặt eo của cô đè lên người anh.
“Hoắc Minhl”
Giọng nói của cô giống như con thú nhỏ vậy.
Người đàn ông không thể nhịn được nữa, bế cô đến sô pha cùng hôn nhau tận tình.
Đấn lúc quan trọng, Hoắc Minh ngừng tay.
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!