Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 922: Sau đó bắt đầu sinh con



Nhưng khi cô bước vào căn hộ này lần đầu tiên, loại cảm giác quen thuộc kia làm cô hoàn toàn đầu hàng, cô cảm thấy từ nơi xa nào đó có người đưa Hoắc Minh đến bên cô.

Nếu không ngày đó ở sân trường sao anh lại không chạm vào người khác?

Từ trước đến nay Ôn Noãn luôn nghe theo tiếng lòng của mình.

Cô muốn ở bên cạnh Hoắc Minh, cô muốn ở cùng một chỗ với anh, thậm chí cô đã quên sự khác biệt về thân phận giữa hai người, cũng chưa từng nghĩ đến việc bố mẹ anh không đồng ý thì sao.

Cô cứ như vậy, qua loa đại khái yêu đương với anh.

Khuôn mặt của cô yếu ớt bất lực, lại mang theo chút tủi thân.

Hoặc Minh thật sự muốn ăn cô vào bụng, đưa cô về hiện thực.

Anh không nói chuyện khác với cô.

Anh chỉ ôm lấy cô, nói với cô dự định của mình, ví dụ như đợi cô tốt nghiệp xong sẽ mở một phòng nhạc cho cô ở khu vực tốt nhất của thành phố B, lại ví dụ như bọn họ sẽ kết hôn vào năm cô hai mươi tư tuổi.

Sau đó bắt đầu sinh con.

Hoắc Minh nói rất nhiều, người trong ngực tựa vào gáy của anh chậm rãi ngủ thiếp đi, anh cúi đầu nhìn, khóe mắt Ôn Noãn còn lóe lên một tia sáng.

Đồ ngốc này! Còn khóc nữa!

Hoắc Minh trân quý hôn lên đôi môi của cô rồi ôm cô về phòng ngủ.

Cách lễ kỷ niệm ngày thành lập trường chỉ còn một tuần.

Hoắc Minh bảo vệ Ôn Noãn rất nghiêm ngặt, anh thậm chí còn lên tận nhà xin Ôn Bá Ngôn cho Ôn Noãn tạm thời ở lại chỗ anh, anh sẽ đưa đón cô đi học.

Ôn Bá Ngôn vốn không đồng ý.

Nhưng Hoắc Minh ở lại nhà họ Ôn chơi cờ một đêm với ông ấy. Lúc hừng đông, cuối cùng Ôn Bá Ngôn cũng nhả ra.

Sau đó, dì Nguyễn sắp xếp chuẩn bị, giao Ôn Noãn cho Hoắc Minh. Hoắc Minh xách hành lý xuống tầng.

Cô gái nhỏ của anh ngồi trong xe, không vui vẻ mấy.

Anh bỏ hành lý vào rương phía sau, sau đó ngồi vào ghế lái, lúc thắt dây an toàn anh hỏi vu vơ: “Em không muốn ở cùng với anh sao?”

Ôn Noấn không được tự do.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhìn sang hướng khác, nửa ngày sau cô mới nói nhỏ: “Hoắc Minh, em chắc chắn em thích anh! Nhưng em cảm thấy anh bị anh giữ lại quá nhanh rồi!”

Khuôn mặt nhỏ nhăn lại: “Em không muốn ở chung với người khác.”

Ánh mắt Hoắc Minh sâu thăm thẳm.

Anh đẹp trai như vậy, dù cô có rung động nhưng điều nên nói cô vẫn phải nói.

“Hoắc Minh, dù anh đã nói đến chuyện tương lai, nhưng chuyện tương lai ai có thể nói trước đâu! Em không muốn sau khi đi cùng anh có ngày bị anh ghét, hoặc anh cảm thấy có người con gái khác phù hợp hơn em, đến lúc đó anh bắt em dọn ra ngoài... Em không chịu nổi!”

Nói xong, khóe mắt cô hơi ươn ướt.

Trừ bỏ tủi thân, cô thật sự đã rất thích anh rồi.

Hoắc Minh nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt non mịn của cô. Sau đó, anh lấy từ trong tủ xe phía trước ra một phần giấy tờ và đặt vào tay của Ôn Noãn.

Cô nghỉ ngờ cúi đầu nhìn. Đó là một phần hợp đồng chuyển nhượng.

Căn hộ kia đã được chuyển đến tên cô, bao gồm cả bộ đàn dương cầm kia cũng là của cô rồi.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.