Cô từ từ tiến lại gần, vừa nằm vào chăn cô đã bị người ta đặt lên giường... Làn da trắng và cơ thể dang rộng của Ôn Noãn trên chiếc giường màu đen đẹp đến làm người kinh ngạc.
Cô sợ hãi, giọng nói run rẩy.
“Hoắc Minh, anh đã nói là chờ đến khi em hai tư tuổi mà!”
Cả người cô đều non nớt, dù Hoắc Minh có thể đảm bảo anh sẽ không thật sự đụng vào cô, nhưng những hành động hôn rồi vuốt ve của người yêu thì không thể thiếu.
Hơn nữa, anh muốn thấy cô được sung sướng.
Mười ngón tay của Hoắc Minh và cô đan chặt vào nhau, anh dịu dàng hôn lên khóe miệng cô, bảo cô đừng sợ.
Nhưng sao cô có thể không sợ được!
Toàn bộ quá trình Ôn Noãn đều khóc thút thít, dù cô gái hai mươi tuổi đã biết những chuyện này rồi!
Cuối cùng, cô bị đánh bại. Gô động tình đến mức hoàn toàn hỗn loạn, cả người không còn hình nữa.
Hoắc Minh kiên nhẫn đi cùng cô, ôm cả người cô vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô.
Cả người cô đầy mồ hôi tựa vào ngực anh, cô thấy hơi xấu hổ.
Đồng thời cô cũng thấy rất lạ, sao anh lại nhịn được vậy, không phải đàn ông còn muốn làm hơn cả phụ nữ sao?
Hoắc Minh chạm vào tai của cô, hỏi: “Em đau lòng sao?” Ôn Noãn không chịu nói.
Đêm dài, tâm trạng của Hoắc Minh cũng trầm xuống, anh chạm nhẹ vào khuôn mặt nhỏ của cô mà dặn dò: “Mấy ngày đừng chạy lung tung biết chưa?”
Ôn Noãn rất nghe lời, gật đầu. Hoắc Minh hôn cô, thấy cô rất ngoan.
Anh nghĩ, nếu như... Nếu như là thật thì tốt biết mấy, anh quen Ôn Noãn từ khi cô mới hai mươi tuổi, nếu vậy anh sẽ đưa hết tất cả những gì tối đẹp nhất cho cô.
Bóng đêm tràn xuống. Suy nghĩ của cô rất đơn thuần, cô ngủ rất say.
Nhưng Hoắc Minh lại nhớ người vợ ở thực tại của mình, dù anh đang ôm người trẻ tuổi hơn trong lồng ngực.
Trời hơi sáng lên.
Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, Bạch Vi đúng ở cửa phóng khoáng nói: “Tớ nghĩ thông rồi! Không phải chỉ là thất tình thôi sao, sau đêm nay, tớ vẫn là trang hảo hán.”
Hoắc Minh đang ôm người ngủ thấy rất tức giận.
Anh trực tiếp gọi điện thoại cho Cảnh Sâm: “Cậu đến đưa Bạch Vi đi ngay đi.”
Bạch Vi lắp bắp: “Vì cái gì lại để anh ta đến đón tôi chứ!”
Hoắc Minh vén chăn đứng dậy, anh không mặc quần áo, dưới bụng còn có mấy dấu răng đáng yêu... Làm Bạch Vi trợn mắt há mồm nhìn.
Hoắc Minh đã ngủ Ôn Noấn rồi! Hơn nữa... Người này dáng người đẹp thật đấy!
Bạch Vi không cẩn thận chảy máu mũi, Hoắc Minh càng chê hơn nữa, không mặc quần áo đã xách người ném vào nhà vệ sinh phòng khách...
Bạch Vi vừa rửa mũi vừa la hét.
“Hoắc Minh đồ tồi này! Ôn Noãn còn chưa năm tay ai đã bị anh ăn rồi!”
Hoắc Minh ôm ngực cười lạnh.
A!
Anh đã ăn từ lâu rồi, bọn họ còn có ba đứa con đấy!
Một lúc sau, Cảnh Sâm đã đến.
Anh ta thích Bạch Vi, muốn theo đuổi cô nên trực tiếp cảm ơn Hoắc Minh.
Bạch Vi nằm trên bàn ăn cơm.
Cô ấy không có sức nói: “Họ Cảnh kia! Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường cuối tuần này anh đi với tôi đi. Đầu tiên phải nói trước, tôi chưa đồng ý làm bạn gái của anh đâu, chỉ là lấy lại danh dự thôi.”
Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường?
Hoặc Minh hơi nheo mắt lại.
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website