Nhắc tới Diêu Tử An, Cảnh Sâm không vui lắm. Nhưng nghĩ lại thì Bạch Vi sẽ tới, cho nên anh ta đồng ý. "Được, để tôi gọi đến."
Hoäc Minh cúp điện thoại, ngồi im một lát, sau đó lại gọi một cuộc điện thoại: "Phục chế số điện thoại Diêu Tử An cho tôi, tôi cần dùng!"
Ngày tiếp theo, tám giờ tối.
Trong một câu lạc bộ cao cấp của thành phố B, một phòng riêng được trang hoàng xa xỉ, khắp nơi ngợp trong hương vị vàng son.
Có không ít người đến, khoảng mười mấy người. Toàn là người cùng chơi trong một giới với nhau.
Hoắc Minh ngồi trong góc, ánh đèn u ám, anh còn mặc một bộ quần áo màu đen.
Rất khiêm tốn.
Cảnh Sâm ngồi bên cạnh anh đùa nói: "Làm sao vậy, sợ con gái người ta dính vào à, đừng nói cậu yêu đương thật nhá?"
Anh ta nói vừa đùa vừa thử. Hoắc Minh rụt rè cười: "Vừa mới xong!"
Cảnh Sâm dùng sức vỗ mạnh vào người anh một cái: "Vậy mà không đưa người ta đến! Để tôi gọi một tiếng chị dâu thử xem."
Hoắc Minh không muốn đưa Ôn Noãn đến nơi ngập tràn chướng khí thế này, nói lảng đi: "Trẻ con thì nên ngủ sớm, chắc giờ này đang nằm trên giường rồi."
Cảnh Sâm: "Chậc chậc, vẫn còn nhỏ à, trẻ con mà Hoắc Minh cậu cũng xuống tay được?"
Miệng Hoäc Minh ngậm chặt vô cùng, không chịu nhả ra. Đúng lúc này, Diêu Tử An dẫn Bạch Vi tới đây.
Diêu Tử An cũng coi như người trong giới, nhưng mà hắn không được bằng Hoắc Minh, thái độ thấp hèn.
Nhưng Hoắc Minh lại khá khách sáo với hắn. Anh gọi hắn là Tử An.
Diêu Tử An nghe vậy vừa mừng vừa sợ, cảm thấy chắc chắn là nhờ quan hệ của Ôn Noãn, cho nên Hoắc Minh mới nhìn mình bằng con mắt khác.
Hắn cũng thấy quái.
Đúng là Ôn Noãn khá xinh đẹp, nhưng hắn cảm thấy cô không buộc được nhân vật như Hoắc Minh.
Nhưng nghe Bạch Vi nói, Hoắc Minh thật sự rất để bụng.
Nhà họ Ôn cũng được chiếu cố, hiện tại đã gà chó lên trời.
Diêu Tử An là đàn ông, hắn biết khi một người đàn ông chiều chuộng phụ nữ thì sẽ dùng cách gì, tình nguyện bỏ tiền mới là thật, còn đi mua sắm vài lần chỉ là chơi đùa, không phải thật.
Cho nên hắn càng coi trọng Bạch Vi hơn, muốn cô ấy giữ quan hệ tốt với Ôn Noãn.
Mọi người có đủ loại tâm tư.
Nhưng đối với Hoắc Minh ba lăm tuổi, đối phó với bọn họ dễ dàng như bắt gà con.
Anh rụt rè mỉm cười, chỉ là xã giao bình thường thôi.
Bầu không khí trong phòng rất tốt, cánh đàn ông uống rất nhiều rượu, chỉ có Hoắc Minh vẫn bảo trì tỉnh táo...
Lúc mười giờ, cửa phòng mở ra, có phục vụ lễ phép nói: "Cô Đinh, là chỗ này." Tiếp theo Đinh Tranh đi vào trong phòng.
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!