Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 852: Hoắc Minh suy nghĩ



Hoắc Minh suy nghĩ.

Cuối cùng anh vẫn quyết định không tham gia.

Anh tự gọi một cuộc điện thoại Ôn Noãn, Ôn Noãn bắt máy ngay chỉ sau vài tiếng chuông điện thoại: “Minh?”

Hoắc Minh cực kỳ thích cô gọi anh là “Minh”.

Anh thưởng thức một chữ này rất lâu rồi mới cười nhẹ và nói: “Anh không đến tiệc ăn mừng của em được, anh về nhà chăm sóc mấy đứa trẻ, chờ em xong việc rồi anh lại đến đón em sau.”

Ôn Noãn đoán được suy nghĩ trong lòng anh.

Anh không muốn dính dáng gì đến phụ nữ trong làng giải trí nên cũng dứt khoát không đi.

Ôn Noãn cũng không miễn cưỡng.

Cô đồng ý rồi nói: “Anh ở nhà đi, tài xế đưa em đi là được rồi."

Hoắc Minh vẫn kiên trì nhất định phải đi đón cô bằng được.

Ôn Noãn cười đồng ý. Cô cúp điện thoại quay người. Trợ lý dẫn theo vài người mới trẻ tuổi nhìn khá ổn đến, họ là người đóng vai phụ trong bộ phim lần này Ôn Noãn đầu tư.

Họ đều rất nguyên tắc và ngoan ngoãn gọi cô là “Tổng Giám đốc Ôn”.

Tối nay là tiệc ăn mừng.

Ôn Noãn không tránh được mặc long trọng hơn với một bộ váy dài sang trọng màu tím sẫm.

Phối cùng với trang sức phỉ thúy.

Tóc dài màu nâu chảy dài bên hông như thác nước. Cô đang đứng cạnh khu đất bên cạnh cửa sổ cúi đầu xem điện thoại. Dáng vẻ hờ hững của cô lại mang theo chút sự thanh cao rất hấp dẫn người khác.

Mấy người trẻ tuổi dù rất căng thẳng vẫn không kiềm được mà nhìn cô.

Cuối cùng Ôn Noãn nâng mắt nhìn đến.

Sau đó, cô hơi ngẩn ra, cô thấy ở trong đó một người cực kỳ giống Cố Trường Khanh.

Sạch sẽ và cũng không nhiều dục vọng.

Ôn Noãn chăm chú nhìn cậu.

Ánh mắt cô man mác buồn lại rất tập trung, những người xung quanh đều nhận ra điều gì đó. Người thanh niên trẻ tuổi cứng người lại, gọi một tiếng: “Tổng Giám đốc Ôn.”

Ôn Noãn lấy lại tinh thần.

Khóe mắt cô hơi ướt, cười nói: “Nhìn cậu rất giống một người quen cũ của tôi.”

Lúc này, trợ lý ở bên cạnh nói nhỏ: “Cậu ta là nam ba của bộ phim này, tên là Cố Hi Quang.”

Cũng là họ Cố sao...

Cố Hi Quang lấy hết can đảm nói: “Là bạn của Tổng Giám đốc Ôn sao?”

Ôn Noãn cười nhạt: “Coi như vậy đi! Cậu tốt hơn hắn ta. Ít nhất cậu còn khỏe mạnh mà Cố Trường Khanh đã vĩnh viễn bị chôn vùi rồi... Tính ra hắn ta cũng mới có 34 tuổi, thậm chí còn chưa kịp để lại hậu duệ cho nhà họ Cố.

Nói xong, Ôn Noãn chậm rãi đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.