Cô lắc đầu, hiếm khi cứng rắn đòi ông một câu trả lời hợp lý.
Lục Khiêm sờ tay cô, giọng đè nén: “Minh Châu, tạm thời anh không thể cho em một cuộc hôn nhân đúng nghĩa, thậm chí không thể công khai nắm tay trên đường lớn, nhưng dù sao chúng ta cũng không thể cứ gặp nhau ở khách sạn, vậy bôi nhọ em quá. Anh biết em xem nơi này là gì, nhưng Minh Châu này, anh chưa từng nghĩ như thế... Em cứ xem nơi này là nhà, anh là chồng em, ở đây anh chỉ là chú Lục của một mình em.”
Đây là chuyện tốt nhất ông có thể làm trong lúc này.
Một nơi bí mật, ông sẽ cố dành thời gian đến bên cạnh
Đến khi tình trạng Tiểu Hoắc Tây ổn định hơn thì bọn họ mới có thể công khai.
Ông nói xong, Minh Châu hơi xấu hổ.
Tâm trạng cô khác hẳn, vừa ngại ngùng vừa vui mừng.
Đây là nhà chú Lục cho cô.
Lục Khiêm biết đã dỗ được cô gái nhỏ rồi, dịu dàng nói:
“Anh có đặt hai con thỏ trong phòng ngủ, là thư ký Liễu nhờ người ta xếp hàng mua đấy, có thích không?”
Cô vừa dựa vào ông vừa bày tỏ: “Em thích anh hơnỊ”
Lục Khiêm kéo cô từ đằng sau ra ôm vào lòng, hôn một lát thì cô giãy giụa đòi ăn khuya, ông võ nhẹ vào mông cô: “Ăn được quá nhỉ, mà sao không thấy tí thịt nào.”
Thật ra cô sinh hoạt rất lành mạnh, eo thon, nhưng chỗ cần thịt thì cũng không thiếu.
Lục Khiêm rất thích. Ông cam tâm tình nguyện làm bữa khuya cho cô, cô thì cứ lượn quanh người ông, cuối cùng hỏi sao không thấy thư ký Liễu ở đây.
“Em muốn anh ta cứ ở đây?”
Lục Khiêm vừa nói vừa cười: “Thế lúc chúng ta làm chuyện kia cũng cho anh ta xem?”
Minh Châu tức phát khóc. Ông thật không biết xấu hổ, ỷ lớn tuổi bắt nạt người ta.
Quậy phá một hồi thì Lục Khiêm ôm cô gái nhỏ ngồi lên quầy bếp nhìn mình nấu hoành thánh cho cô.
Người đàn ông từ nhỏ tay không dính nước xuân nay lại cảm thấy ở cạnh cô làm những chuyện thế này cũng vô cùng hạnh phúc, còn thú vị hơn đi chơi suốt đêm ở câu lạc bộ hay nghe cô Hồ hát.
Ông nhớ lần trước Minh Châu hỏi tại sao ông không kết hôn.
Ông nghĩ, không phải là vì bận rộn hay vì thân phận, mà là vì trước khi gặp cô, ông chưa tìm được người khiến mình thật sự muốn yên ổn.
Trước giờ Lục Khiêm cứ cho là dù mình có lập gia đình thì cũng sẽ chọn người vợ khôn khéo linh hoạt, nhưng duyên phận đến, người nọ lại hậu đậu hơn thế nhiều, thậm chí còn không biết làm gì.
Chỉ biết quấn lấy ông gọi chú Lục.
Chỉ biết nũng nịu, không vui là không có lý lẽ gì!
Nhưng cô như thế lại khiến ông cảm thấy vui vẻ, không hề có lý do gì!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!