Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 750: Lục Khiêm mang cô tới đây làm gì?



Em gái của Diêm vương sống ngành luật đấy ư?

Lục Khiêm mang cô tới đây làm gì?

Lục Khiêm tự nhận là chú Lục, duỗi tay sờ đầu Hoắc Minh Châu: “Cô bé này muốn tới đây mở rộng tâm mắt, tôi đưa cô ấy tới đây học hỏi thêm, các ông đừng nói bừa.”

Ông bảo Hoắc Minh Châu chào hỏi: “Đây là chú Dịch.”

Lúc này có một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp đi tới, tuổi còn rất nhỏ, có lẽ còn chẳng lớn hơn Hoắc Minh Châu.

Cô ta cùng người họ Dịch vô cùng thân mật.

Hoắc Minh Châu đâu biết những bí mật ẩn sâu đó, ngọt ngào chào hỏi: “Chào chú Dịch, chào thím Dịch.”

Người phụ nữ kia nở nụ cười. Mọi người ngồi trong phòng đều nở nụ cười.

Người đàn ông cười hỏi Lục Khiêm đào được kho báu ở đâu vậy, người phụ nữ kia ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng lại vô cùng xúc động, có được mấy ai có thể sống đơn giản như Hoắc Minh Châu đây?

Không khí bữa tiệc vô cùng thoải mái.

So với việc gọi đây là một bữa tiệc thì không bằng cứ nói đây là lúc một đám người duy trì mối quan hệ xã giao, phần lớn là người có máu mặt, giữ gìn được mối quan hệ tốt tóm lại chỉ có lợi chứ không có hại.

Mà ở trong đó, địa vị của Lục Khiêm là tối cao nhất.

Trong tay ông nắm giữ nguồn tài nguyên năng lượng mới, chỉ cần để lọt một kẽ hở cũng đủ để đám người bọn họ không lo cả đời.

Đương nhiên, bọn họ cũng có chỗ hữu dụng đối với Lục Khiêm.

Có người muốn leo lên nhà họ Hoắc và Hoắc Minh, đi tới kính rượu nhưng đều bị Lục Khiêm cản lại, ông nói thẳng: “Cô ấy không hiểu những cái đó.”

Vì thế không còn ai dám tới bắt chuyện nữa.

Lục Khiêm đi vệ sinh, Hoắc Minh Châu như cái đuôi nhỏ đi theo chú Lục của cô, thật ra người ngồi trong căn phòng này cũng đã nhìn ra được chút mập mờ nhưng Lục Khiêm đã nói là con cháu, vậy nhất định là con cháu.

Lục Khiêm rửa tay.

Hoắc Minh Châu ghé vào bên cạnh ông, nhỏ giọng nói: “Chú Lục, hình như bọn họ có hơi sợ chú!”

Lục Khiêm đóng vòi nước bằng vàng lại.

Ông uống hơi nhiều, từ từ rít một điếu thuốc lá.

Khói chậm rãi loang ra...

Ông nghĩ tới lời Hoắc Minh Châu nói, đúng vậy, tuy rằng

đây đều là bạn học cũ của ông, qua lại với nhau cũng đã lâu,

nhưng không nghi ngờ gì, bọn họ đều muốn dựa vào hơi ông để bay lên.

Đứng trên cao hứng gió lạnh mà...

Hôm nay người khác có thể sợ ông, kính trọng gọi hai tiếng ông Lục nhưng nếu ngày nào đó ông vấp ngã, chỉ sợ không chỉ bị người ta đạp vào đất không bò dậy nổi, cuối cùng rơi xuống tan xương nát thịt!

Chỉ có đứa ngốc này mới đơn giản như vậy, đơn thuần như một con cún con.

Thậm chí ông có hơi hối hận vì đã mang cô tới...

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.