[Thực sự tạm biệt! Trân trọng, chúc hai người hạnh phúc]]
Ôn Noãn đọc đi đọc lại vài lần.
Trong lòng cô nặng trĩu, tối qua Hoắc Minh ra sức mấy lần cũng không đủ để tiêu tan phần nặng nề này.
Cô nhẹ nhàng đặt tấm ảnh xuống. Hoắc Minh đoán ra: “Là cô ta gửi?” Ôn Noãn ừ một tiếng.
Cô đặt tấm ảnh vào lại phong bì và cẩn thận cất nó đi.
Một lúc sau cô mới nói: “Sở Liên kết hôn rồi.”
Hoắc Minh rất bất ngờ, anh không liên lạc với Sở Liên, cho nên cũng không biết. Nhưng anh nhìn thấy hai mắt Ôn Noãn đỏ hoe, anh cố ý chọc cô cười: “Cho nên anh nói khuôn mặt phụ nữ vẫn rất hữu dụng, em xem cô ta bụng lớn cũng có thể tìm được đàn ông!”
Ôn Noãn liếc mắt nhìn anh.
Tâm trạng của cô vẫn hơi u ám, dù sao nhớ tới Sở Liên, cô không khỏi nghĩ tới Kiều An.
Đều là những người để lại dấu ấn nặng nề trong cuộc đời cô.
Ôn Noãn cho rằng Sở Liên khác với Kiều An, nguyên nhân chính khiến cô buông bỏ chính là ngoại trừ lần cô ta cố nịnh nọt Hoắc Minh và dọa Hoắc Tây, Sở Liên chưa bao giờ thực sự tổn thương cô.
Ôn Noãn thấp giọng nói: “Nhưng em vẫn không thể thích cô ấy!”
Hoắc Minh đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Anh cũng không nhắc tới Sở Liên nữa, chỉ nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, rất dịu dàng hỏi: “Vậy anh thì sao, Ôn Noãn, em còn thích anh không?”
Ôn Noãn nhẹ nhàng ôm lấy eo anh...
Cô thở dài: “Thích!”
Hoắc Minh đưa tay vuốt mái tóc màu trà của cô: “Được rồi, mẹ bọn trẻ đừng khóc nữa! Ăn sáng xong chúng ta đón Hoắc Tây đi học nhé!”
Trên đường đi đón Hoắc Tây, đột nhiên Ôn Noãn nói: “Tuần sau là lễ kỷ niệm ngày thành lập trường tụi nhóc, anh có thời gian không?”
Hoắc Minh lái xe bằng một tay.
Anh nhẹ nhàng nắm tay cô: “Bất cứ lúc nào, bà Hoắc!” Cuộc đời này, thời gian của anh thuộc về Ôn Noãn.
Anh sẽ luôn chờ cô nói lời yêu anh lần nữa!
Chiếc Bentley vàng kim từ từ đỗ vào nhà họ Hoắc, mới xuống xe đã cảm thấy bầu không khí không ổn.
Hoắc Minh đóng cửa xe, bước vào phòng khách.
Trong phòng khách, vài người mặc đồng phục đang định đặt câu hỏi.
“Bố, có chuyện gì vậy?” Hoắc Minh cau mày.
Hoắc Chấn Đông chán nản ngồi trên sô pha, thấp giọng nói: “Minh Châu bị bắt cóc!”
Hoắc Minh giật mình.
Trong đầu anh hiện lên vô số khả năng, cuối cùng anh khẽ mỉm cười, nói: “Có lẽ con bé uống chút rượu, chơi ở đâu đó, bố nói xem con bé ngốc như vậy, người ta bắt cóc con bé thì có ích gì?”
Bà Hoắc ôm mặt khóc.
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website