Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 697



Chương 697

Lục Khiêm đóng cửa lại, nhìn theo ánh mắt của cô, nhẹ giọng nói: “Tôi bảo thư ký Liễu chuẩn bị! Qua mấy năm, em thích ăn gì tôi vẫn còn nhớ rõ!”

Cổ họng Hoắc Minh Châu tanh ngọt…

Cô dùng sức véo tay mình, tự nhủ với bản thân không được để vẻ ngoài dịu dàng của ông mê hoặc nữa.

Lục Khiêm muốn nắm lấy trái tim của một người là một chuyện quá dễ dàng!

Ông nói chuyện quá khéo léo, chỉ cần vài câu là có thể đánh trúng lòng người!

Nếu không phải cô bị thương quá sâu, cô nghĩ cô sẽ lại bị ông quyến rũ, có lẽ đêm nay sẽ ở lại căn chung cư xa hoa sang trọng này rồi quên mình triền miên cả đêm cùng ông…

Đáng tiếc cô đã không còn đơn thuần, mất hết ngây thơ.

Cô bình tĩnh mở miệng: “Tôi tưởng chuyện ông muốn nói với tôi là chuyện liên quan đến Thước Thước! Bây giờ ông có thể nói, nói xong thì đưa tôi về nhà! Tôi và ông Lục không giống nhau, tôi đã đồng ý làm bạn gái của người khác, nếu còn mập mờ không rõ ràng với ông thì có vẻ không được tôn trọng người ta cho lắm!”

Lục Khiêm tức đến mức bật cười: “Để ý vậy sao? Không phải cậu ta thì không gả?”

Cô không nói tiếp.

Ánh mắt của ông trở nên ảm đạm hơn một chút, đi đến bên sô pha rồi cong gối ngồi xuống, cũng kêu cô ngồi xuống: “Ngồi lại đây, đọc tài liệu này một chút!”

Hoắc Minh Châu mím môi.

Cô ngồi xuống, trước mặt cô bày một chồng tài liệu, mở ra nhìn vài tờ thì có vẻ đây là tài liệu liên quan đến phí nuôi nấng Thước Thước.

Hoắc Minh Châu cũng không cự tuyệt.

Thước Thước là con chung của cả hai người, ông nguyện ý trả tiền nuôi nấng, cô không có lý do gì để từ chối cả.

Đây là do chị dâu nói vậy.

Chị dâu bảo, nếu đã không chiếm được người đàn ông đó, vậy thì lấy tiền của anh ta! Ví dụ như lúc cô chia tay với anh trai, anh trai ném chi phiếu, mức giá cái sau lớn hơn cái trước!

Thế nhưng Lục Khiêm lại khiến nó trở nên rất phức tạp.

Cô là sinh viên top đầu của đại học tài chính mà nhìn thôi cũng cảm thấy choáng váng đầu óc.

Lục Khiêm nhìn chăm chú vào khuôn mặt cô, đã được chăm sóc tốt hơn trước đây một chút, có chút thịt.

Thật ra ông cảm thấy rất kỳ quái, tuổi của Minh Châu cũng không phải là rất nhỏ nhưng cô vẫn luôn bụ bẫm như con nít, chắc vì bình thường cũng vô tâm vô tư, ít khi nghĩ ngợi.

Lúc này khuôn mặt nhỏ của cô nhăn lại, mang theo sầu não.

Lục Khiêm cười nhẹ: Với đầu óc của cô, đọc một đêm cũng chưa chắc hiểu rõ được hết mấy thứ này!

Ông thích nhìn dáng vẻ này của cô!

Ông đi gọt trái cây.

Quay lại thời gian ông hẹn hò cùng cô ở đây, cô chẳng biết làm cái gì cả, chỉ biết nằm dưới người ông gọi chú Lục này chú Lục nọ, ăn cơm mặc quần áo tắm rửa đều do chú Lục là ông đây hầu hạ, bây giờ tuy rằng không thể làm gì, thế nhưng cô ở đây… ông lại bắt đầu muốn hầu hạ cô.

Lục Khiêm tỉ mỉ chọn lựa trái cây, gọt ra đĩa rồi đưa tới trước mặt cô.

Hoắc Minh Châu liếc ông một cái.

Ông cũng lẳng lặng nhìn cô: “Không có mấy thứ lung tung lộn xộn đâu!”

Thật ra là buổi tối ông thấy cô ra ngoài hẹn hò ăn tối với người ta, lại còn vào nhà hàng cao cấp ăn tối nữa, nhưng qua cửa kính ông có thể thấy được cô ăn rất ít, ước chừng là vì ăn không hợp miệng.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.