Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 667



Chương 667

Hoắc Minh nghĩ thầm, cái này có lẽ chính là yêu đương nồng nhiệt nhỉ!

Anh rất hưởng thụ cảm giác này.

Ôn Noãn nằm trong phòng nghỉ của chủ tịch của anh ngủ nửa ngày, buổi chiều, cô xem lại một số hồ sơ bệnh án của Hoắc Tây, Hoắc Minh quá bận, mà cô lại rảnh rỗi hơn anh rất nhiều, cô tình nguyện cùng chia sẻ với anh một chút.

Căn phòng rộng lớn hoàn toàn yên tĩnh.

Ôn Noãn lật tới một trang, cô nhấc mắt hỏi Hoắc Minh: “Năm nay Hoắc Tây đã phải truyền máu hai lần?”

Hoắc Minh bảo cô mang sang.

Ôn Noãn cầm bệnh án tới cho anh xem.

Hoắc Minh nhìn trang giấy kia một lúc lâu, sau đó nhẹ giọng nói: “Hoắc Tây mắc chứng rối loạn đông máu, hơn nữa còn mang nhóm máu gấu trúc. Trẻ con đi học ở trường mầm non khó tránh khỏi có một chút va chạm, ngoại trừ lượng máu gấu trúc được dự trữ trong ngân hàng máu, anh còn có số điện thoại của cả bốn người mang nhóm máu này trong thành phố, Ôn Noãn… Không cần phải căng thẳng như vậy!”

Anh và Hoắc Tây là ruột thịt, không thể truyền máu.

Nếu không sẽ đơn giản hơn rất nhiều!

Ôn Noãn thực sự rất đau lòng, nhưng đã có Hoắc Minh lo liệu cho Hoắc Tây, cô cũng không nhịn được mà yên tâm hơn nhiều.

Cô lưu cả bốn dãy số cá nhân kia vào điện thoại của mình.

Hoắc Minh im lặng nhìn cô chăm chú.

Ôn Noãn cười cười: “Anh sao vậy?”

Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt cô, giọng bỗng nhiên khàn khàn: “Đêm qua em ngủ với anh nhiều lần như vậy, bao giờ mới chịu cho anh một thân phận đây?”

Ôn Noãn đã được chiêm ngưỡng trình độ mặt dày không biết xấu hổ của Hoắc Minh từ lâu.

Mặt cô đỏ bừng lên: “Khốn nạn!”

Hoắc Minh kéo cô ngồi lên đùi mình, cười khẽ: “Chẳng lẽ không phải sao? Sáng nay trong phòng tắm là ai quấn lấy anh không cho anh rời đi nhỉ?”

Ôn Noãn thật không muốn quan tâm đ ến anh nữa.

Cô đẩy anh ra, đang chuẩn bị quay lại sô pha sắp xếp lại tài liệu thì chuông điện thoại của Hoắc Minh vang lên.

Là Hoắc Chấn Đông gọi tới.

Lời nói rất ngắn gọn, cũng rất kiềm chế: “Kiều Cảnh Niên vừa qua đời rồi!”

Ý của Hoắc Chấn Đông rất đơn giản, dù sao thì Kiều Cảnh Niên cũng là bố ruột của Ôn Noãn, những tin tức như thế này vẫn nên để Hoắc Minh nói với cô thì tốt hơn.

Hoắc Minh cũng hiểu.

Anh cúp điện thoại, lại kéo Ôn Noãn vào trong lòng mình.

Anh dựa vào ngực cô, nhẹ giọng nói: “Kiều Cảnh Niên đi rồi!”

Ôn Noãn ngẩn người.

Cô không nói gì, chỉ nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Hoắc Minh, im lặng.

Hoắc Minh biết trong lòng cô không quá dễ chịu, bất kể thế nào, người kia vẫn là người đàn ông đã từng đi một đoạn đường với Lục Tiểu Noãn, hơn nữa còn có Ôn Noãn…

Hoắc Minh thấp giọng hỏi cô: “Nếu em muốn đi thì anh sẽ đi với em!”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.