Chương 630
Ông ấy đứng ở đầu gió, khói thuốc vừa bốc lên lại tản đi, khuôn mặt đẹp trai kia lúc thì rõ ràng lúc thì mơ hồ.
Hồi lâu sau, ông ấy khàn giọng hỏi: “Cô ấy giờ thế nào?”
Hoắc Minh cười lạnh nói: “Một cô gái ba mươi mốt tuổi, không về nhà không kết hôn, thuê một căn phòng tồi tàn bốn mươi mét vuông ở bên ngoài… ông Lục, ông cảm thấy giờ con bé ra sao?”
Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc của Lục Khiêm khẽ run rẩy.
Ông ấy vốn đứng ở địa vị cao, từ trước đến nay vui buồn đều không để lộ.
Đã hơn hai năm trôi qua, khi nghe được tin tức của người nọ, ông vẫn không thể khiến lòng mình bình tĩnh được.
Ông ấy đoán Hoắc Minh biết chuyện gì đó!
Giọng nói Lục Khiêm càng thêm khàn đặc: “Cô ấy… vì sao không về nhà?”
Hoắc Minh nhìn chằm chằm ông ấy, ánh mắt hung ác như muốn xé nát ông ấy ra.
Đúng, anh tới tìm Lục Khiêm tính sổ!
Nhưng anh không có ý định nói ra sự tồn tại của Thước Thước, Hoắc Minh Châu, là thiên kim Hoắc gia, là em gái Hoắc Minh, không có lý gì lại lợi dụng một đứa nhỏ để lấy lòng đàn ông…
Anh nhìn chằm chằm Lục Khiêm, chậm rãi hỏi: “Ông ‘ngủ’ với con bé bao lâu?”
Lục Khiêm giật mình.
Chuyện giấu diếm ba năm, cuối cùng cũng lộ rồi.
Ông ấy rít mạnh một hơi thuốc, mới từ từ nói: “Hơn nửa năm! Khoảng thời gian Ôn Noãn ở bệnh viện thì bắt đầu… sau đó liên tục qua lại hơn nửa năm.”
Hoắc Minh nhớ lại.
Nửa năm sau đó, Ôn Noãn ra nước ngoài, mà hình như Lục Khiêm luôn đi công tác ở thành phố B.
Thì ra là thế.
Hoắc Minh bật cười thành tiếng: “Ông Lục trước khi làm chuyện như vậy, có nghĩ tới bản thân mình bao nhiêu tuổi, Minh Châu bao nhiêu tuổi không… Giữa hai nhà chúng ta còn là mối quan hệ thông gia! Đúng, đương nhiên ông không cần để ý những thứ này, bởi vì ông ngủ với con bé cũng chẳng phạm pháp, nhưng… ông tự hỏi lương tâm của mình đi, ông “ngủ” với con bé nhiều lần như vậy, có một lần nào là vì muốn cưới con bé hay không? Có lần nào không phải là vì thỏa mãn nhu cầu tình d*c của ông không?”
Ánh mắt Lục Khiêm lặng xuống.
Ông ấy không thể phản bác!
Hoắc Minh bóp điếu thuốc, cởi áo khoác rồi tiện tay ném qua một bên, bắt đầu xắn tay áo sơ mi lên.
Anh cười gằn: “Nói không nên lời đúng không?”
Lục Khiêm cau mày: “Cậu muốn đánh nhau với tôi?”
Hoắc Minh càng cười lạnh lẽo: “Ông Lục có ý kiến gì sao? Tôi nói cho ông biết… thân phận hiện tại của tôi là anh trai của Hoắc Minh Châu, con bé ngây thơ nhát gan nhưng tôi không phải người dễ bị lừa gạt, bây giờ tôi hỏi ông, ông tính toán thế nào?”
Lục Khiêm từ trước đến nay rất quyết đoán.
Lúc trước ông và Hoắc Minh Châu không thể ở bên nhau, bây giờ đã xa nhau hơn hai năm, càng không cần thiết phải kéo cô ấy vào cuộc sống phức tạp của ông nữa.