Ôn Noãn đã tỉnh, cô nằm trên giường chịu đựng cơn đau đẻ.
Quần áo của cô ướt đẫm.
Cô giống như được vớt lên từ trong nước.
Lục Khiêm đi tới, khom lưng dán mặt với cô, sự an ủi đến từ tình máu mủ này người khác không thể cho, nước mắt Ôn Noãn lăn dài từ trên khóe mắt: “Cậu!”
Lục Khiêm kiềm chế cảm xúc, nhỏ giọng nói với bác sĩ của cô.
Ôn Noãn ngửa đầu nhìn đèn sợi đốt phía trên, ngón tay mảnh khảnh của cô đặt ở trên bụng, đứa bé này bầu bạn với cô suốt bảy tháng, tên đều đã nghĩ kỹ cả rồi, gọi là Hoắc Tây, chẳng phải là có hy vọng sống sót sao?
“Cậu, con muốn đứa bé!”
Cô muốn sinh đứa bé này, đứa bé này thuộc về cô.
Lục Khiêm đã sớm biết quyết định của cô, tính tình cô rất giống Tiểu Noãn.
Lục Khiêm từ trước đến nay đều rất thong dong, nhưng ngay lúc này giọng nói lại khẽ run rẩy: “Cậu ở bên ngoài với con, sinh đứa bé này ra!”
Ông ấy lại sờ đầu cô.
Sau đó ông ấy đứng thẳng người, đi ra ngoài.
Ông ấy tin tưởng Ôn Noãn, nhất định sẽ an toàn ra sinh đứa bé này…
…
Ôn Noãn không cho bất kỳ ai vào phòng sinh.
Bởi vì người nên ở bên cô nhất lúc này lại không ở đây.
Lúc cổ tử cung mở được tám ngón tay, cô đau đến hoảng hốt, trước mắt dường như xuất hiện khuôn mặt của Hoắc Minh.
Hoắc Minh… Hoắc Minh…
Trong lòng cô nhớ kỹ cái tên này, nhưng mỗi lần kêu gọi lại đau đớn khôn cùng.
Trong cơn đau đớn đó, cô nhớ tới lần đầu gặp gỡ của họ, nhớ tới sáng sớm anh kề sát vào tai cô khẽ gọi cô là Morning Dew, nhớ tới đêm tuyết anh ôm cô đánh đàn dương cầm, nhớ tới anh nghiêm túc nói với cô: “Ôn Noãn, anh muốn sống bên em cả đời!”
Hoắc Minh… Hoắc Minh…
Mỗi một lần gọi tên anh trong lòng, tình cảm của cô dành cho anh lại nhạt đi một chút.
…
Một tiếng khóc yếu ớt vang lên, một sinh mệnh nhỏ vừa chào đời, là Hoắc Tây.
Ôn Noãn nằm bất động trên giường sinh.
Khóe miệng cô nở một nụ cười, trong đầu là lời nói cuối cùng giữa cô và Hoắc Minh…
“Em thực sự không thoải mái… đứa bé trong bụng đá rất mạnh!”
“Là bé không ngoan sao?”
“Đứa bé chưa bao giờ như vậy! Anh đừng đi có được không? Em sợ sẽ xảy ra chuyện!”
“Nếu không đi, chuyến bay sẽ không kịp! Ngoan, nghe lời!”