Anh hờ hững hỏi cô: “Đã suy nghĩ kỹ chưa? Em thật sự muốn kết thúc?”
Anh và cô ở chung với nhau trong một khoảng thời gian rất dài, cũng quan hệ với nhau vô số lần, lúc bọn họ ở chung rất vui vẻ, Hoắc Minh cảm thấy không có lý do gì mà phải cắt đứt hoàn toàn vì Kiều An!
Ôn Noãn khẽ ừ.
Cô nói: “Nghĩ kỹ rồi, kết thúc đi!”
Hoắc Minh vốn là người cực kỳ ưu tú, ngoại trừ Kiều An ra, người phụ nữ mà anh từng dỗ dành chỉ có Ôn Noãn, bây giờ khi cô nói chia tay, anh có thể nhìn ra sự kiên quyết của cô.
Anh nghĩ: Nếu đoạn tình cảm này làm cho Ôn Noãn khó chịu, khiến cô không vui vẻ thì chi bằng buông tay nhau.
Kế tiếp là một cuộc nói chuyện không quá vui vẻ!
Dù sao anh cũng là cậu ấm con nhà giàu, chia tay với phụ nữ thì cũng phải cho con gái nhà người ta chút gì đó để xứng đáng với khoảng thời gian quen nhau…
Hoắc Minh nghĩ một lát rồi nói: “Căn hộ kia, anh sẽ bảo thư ký Trương sang tên qua cho em!”
Căn hộ đó có giá trị hơn trăm triệu, nếu là cô gái bình thường thì chắc chắn sẽ vô cùng vui vẻ.
Ôn Noãn chưa bao giờ quen anh vì tiền.
Nhưng lúc này anh quăng tiền ra, cô cũng không giận, chỉ lạnh lùng nói với anh: “Tôi không cần căn hộ kia!”
Hoắc Minh sững sờ.
Ôn Noãn vẫn chăm chú nhìn anh.
Hoắc Minh hiểu, vì thế anh lấy ra một tấm séc, viết vào con số năm mươi triệu.
Sau đó nhẹ nhàng đẩy cho cô.
Anh rất bình tĩnh cũng rất sĩ diện nói: “Ôn Noãn, đoạn tình cảm này của chúng ta coi như đã qua! Sau này có chuyện gì cần giúp đỡ, em có thể liên lạc với thư ký Trương.”
Ôn Noãn không từ chối.
Cô gấp tấm séc lại rồi bỏ vào trong túi.
Cô rất thẳng thắn nói lời cảm ơn với anh, cũng đưa ra một yêu cầu cuối cùng: “Luật sư Hoắc, trong nhà vẫn còn có một vài đồ dùng của tôi, tôi muốn lấy đi!”
Hoắc Minh rút ra một điếu thuốc, châm lửa, sau đó rít một hơi thật dài.
Ánh mắt anh sâu thẳm, cười nhẹ: “Được thôi! Mấy ngày nay anh không ở đó nên cũng tiện! Em dọn xong thì giao chìa khóa cho thư ký Trương là được.”
Ôn Noãn khách sáo cảm ơn.
Cô muốn đứng dậy rời đi, Hoắc Minh ít nhiều gì cũng còn có chút lịch thiệp nên muốn đưa cô về.
Ôn Noãn lắc đầu.
Cô đứng dậy cười: “Không cần đưa tôi về đâu, luật sư Hoắc, cảm ơn anh đã giúp đỡ ba tôi trong thời gian qua… Bây giờ đã thanh toán xong rồi! Sau này chúng ta không hẹn ngày gặp lại!”
Ôn Noãn chậm rãi đi ra khỏi nhà hàng.
Hoắc Minh ngồi không nhúc nhích, anh nhìn bóng lưng gầy gò của cô qua cửa kính, bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt hơi đau…