Ôn Noãn lãnh đạm nói: “Cố Trường Khanh, chúng ta có thể nước sông không phạm nước giếng được không?”
“Không thể!”
Cố Trường Khanh híp mắt: “Em cảm thấy anh có thể mỗi ngày nhìn em gần gũi với anh ta ư?”
Cho dù Ôn Noãn có chuẩn bị trước cũng không khỏi khó chịu.
“Cố Trường Khanh, thực ra bốn năm của chúng ta chẳng là cái thá gì cả, đối với tôi mà nói chẳng qua là một âm mưu mà thôi, anh buông tha tôi cũng buông tha chính mình, đây là chuyện tốt đối với tất cả mọi người!”
Ánh mắt Cố Trường Khanh liếc xuống.
Hắn nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương giữa ngón tay cô……
Hắn bỗng cảm thấy hơi hoảng hốt, một lúc sau mới lên tiếng: “Em… Muốn kết hôn?”
Ôn Noãn đang muốn nói chuyện thì trên lầu hai vang lên tiếng bước chân.
Bố con nhà họ Hoắc từ từ xuống lầu.
Hoắc Minh nhìn Cố Trường Khanh trước, sau đó lại nhìn đôi mắt hơi đỏ của Ôn Noãn, ánh mắt sâu không lường được…
Bầu không khí có hơi ngại ngùng.
Ôn Noãn hiểu rõ Hoắc Minh, cô sợ anh mất hứng.
Không nghĩ tới anh không hề không thích, ngược lại bước đến bên cô, hết sức dịu dàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Ôn Noãn lắc đầu.
Cô nhìn vào mắt anh, chính là sự tin tưởng tuyệt đối.
Hoắc Minh mỉm cười, quay đầu nói chuyện với Hoắc Chấn Đông: “Bố, đây là Ôn Noãn!”
Anh lại nhẹ nhàng ôm lấy Ôn Noãn: “Chào bố đi em!”
Hoắc Chấn Đông đã ngoài năm mươi, thân thể được chăm sóc rất kỹ lưỡng, nhìn vẻ bề ngoài thì Hoắc Minh được thừa hưởng nhiều nét từ Hoắc Chấn Đông.
Ôn Noãn lễ phép lên tiếng chào bác trai.
Hoắc Chấn Đông từ từ bước xuống lầu.
Lúc này bà Hoắc vừa bước đến, thấy chồng không lên tiếng liền đẩy ông: “Con bé đang gọi ông kìa, bày đặt ra vẻ gì chứ!”
Ánh mắt Hoắc Chấn Đông sâu xa.
Ở sinh nhật Minh Châu, ông biết thằng nhóc Hoắc Minh này có dẫn theo một người con gái về!
Nhưng nó không giới thiệu cho ông biết, ông cũng không để trong lòng.
Không ngờ, còn có thể tu thành chính quả!
Hoắc Chấn Đông dùng ánh mắt sắc bén quan sát Ôn Noãn từ trên xuống dưới.
Vẻ ngoài rất ưa nhìn, nhìn cũng đoan trang.
Nghe nói sự nghiệp rất thành công!
Hoắc Chấn Đông thật sự rất thích kiểu con gái này, nhưng từ nãy đến giờ ông vẫn không biểu hiện gì, chỉ nhẹ gật đầu nói với vợ: “Lần đầu tiên đến nhà chúng ta lại là năm mới, bao lì xì đâu rồi bà?”