Đêm đầu xuân, cái lạnh tháng ba. Khương Lan Thính đậu xe ở cửa hội quán, ngồi trong xe gửi tin nhắn cho Tống Thanh Thanh, một lúc sau mới nhận được câu trả lời ngọt ngào từ cô ta: [Em lập
tức ra ngay]
Khương Lan Thính có thể tưởng tượng ra dáng vẻ hưng phấn của cô ta, không khỏi nở nụ cười!
'Tâm tình của cô gái nhỏ!
Quả nhiên chưa đầy năm phút, Tống Thanh Thanh đã bị một nhóm thiếu nữ vây quanh, Tống Thanh Thanh đương nhiên là người xinh đẹp nhất trong đám con gái đó, trông cô ta có vẻ nhút nhát rụt rè, đi tới kêu lên: "Khương Lan Thính!"
Lan Thính gật đầu, nghiêng người mở cửa ghế phụ cho cô.
'Tống Thanh Thanh đỏ mặt lên xe.
Các cô gái còn lại tản ra cười khúc khích.
Khương Lan Thính cầm vô lăng, hỏi: "Đi chỗ nào ăn bây giờ?”
'Tống Thanh Thanh cau mày, nhỏ giọng nói: "Không phải đã thống nhất sẽ đến nhà hàng thịt nướng sao?"
Cô ta lấy điện thoại của anh tìm kiếm: "Được rồi, ở ngay đây thôi!"
Lan Thính thản nhiên liếc nhìn, sau đó khởi động xe, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Có thể trong con hẻm nhỏ đó không có chỗ đậu xe."
"Vậy thì dừng xe ở bên ngoài rồi đi vào! Đúng lúc, em đang muốn cùng anh đi tản bội"
Vẻ mặt Tống Thanh Thanh ngọt ngào.
Khương Lan Thính không nói gì thêm, anh ta thầm nghĩ: Bố anh ta nói rất đúng, anh ta và Tống Thanh Thanh quả thật có rất nhiều điểm không hợp nhau, nhưng về phương diện khác, anh không muốn thay đổi tính cách của cô ta. Bởi vì đó là những gì anh ta cảm thấy thú vị ở cô ta.
Lan Thính trầm tư suy nghĩ.
Anh ta không ngờ sẽ gặp Hoắc Kiều ở quán thịt nướng kém sang như vậy, cho dù cô ấy đang ngồi quay lưng ra cửa nhưng anh ta vẫn nhận ra cô.
Một chiếc áo len trắng đơn giản phối với quần ống loe màu đen, mái tóc đen dài uốn thành những lọn tóc lớn nằm rải rác trên vai.
Đối diện cô là một người đàn ông trẻ tuổi thanh lịch.
Trong mắt tràn ngập niềm yêu thích.
Khương Lan Thính nhìn thêm vài lân nữa, chắc chắn cậu nhóc này không quá 24 tuổi, anh ta cười lạnh, Hoắc Kiều mới tuổi này đã bắt đầu chơi trò trâu già gặm cỏ non rồi à.
'Tống Thanh Thanh cũng nhìn thấy, cô ta nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy Hoäc Kiều này thật sự là âm hồn không tan.
Cô ta im lặng nhìn Khương Lan Thính, phát hiện sắc mặt anh vô cùng khó coil
Bởi vì lúc này cậu nhóc kia đang bóc tôm cho Hoắc Kiều, Hoắc Kiều còn rất hưởng thụ.
Bọn họ nhìn giống như đôi tình nhân ngọt ngào!
Khương Lan Thính ngồi thẳng xuống chiếc bàn bên cạnh, nhìn chằm chằm cô ấy một lát, khịt mũi khinh thường: "Đây là bạn trai nhỏ mới của cô sao? Đang học đại học nào vậy? "
Hoắc Kiều lúc này mới nhìn thấy anh ta.
Cô ấy chống cằm, đôi mắt quyến rũ động lòng người: "Anh Khương, thật là trùng hợp!"
Khương Lan Thính không thích nghe cô ấy gọi anh ta như vậy, anh ta thích cô ấy gọi anh ta là Lan Thính nhưng bây giờ anh ta không quan tâm, anh ta chỉ muốn hỏi cho rõ ràng: "Nhỏ tuổi như vậy, không có sự nghiệp bền vững cũng không có gia thế, chú Hoắc và dì Hoắc sẽ đồng ý sao?"
Hoắc Kiều chớp chớp đôi mắt quyến rũ: "Cũng giống như chúng ta lúc trước thôi, chỉ là chơi đùa, cần gì phải đồng ý hay không đồng ý!"
Sắc mặt Khương Lan Thính rất khó coi khi nghe thấy lời này: Cô ấy nói cô ấy và anh ta quen nhau chỉ là chơi đùa!
Khuôn mặt cậu nhóc đỏ lên, cậu lắp bắp: "Tôi nguyện ý để chị chơi đùa!" Anh ấy thực ra là em trai của bạn Hoäc Kiều.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!