Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 2747: Diệp Bạch, đây là sự lựa chọn của em



Lục u không đồng ý.

Cô nghiêng đầu đi, nói với anh: “Diệp Bạch, em không có tâm trạng!”

Thật ra cô còn vài chuyện muốn nói với anh, chẳng hạn như cuộc sống sau này của họ sẽ trở nên vô vị hơn, chẳng hạn như khi cô không có tâm trạng, không muốn chính là không muốn. Có lẽ cô sẽ không thể cho anh cuộc sống mà anh mong muốn, thậm chí cô còn muốn anh suy nghĩ lại về mối quan hệ của họ!

Diệp Bạch che lại đôi môi của cô: “Không cần suy nghĩ!”

Đôi mắt Lục U ươn ướt, cô bỗng nhớ lại chuyện trước đáy. Khi đó anh cũng bảo cô suy nghĩ, bảo cô hãy chọn lại giữa anh và Chương Bách Ngôn, thật ra khi đó Diệp Bạch đã không cho cô cơ hội lựa chọn.

Diệp Bạch ôm gáy cô, kéo cô lại gần.

Đế cô dựa sát vào anh.

Trán anh chổng lên trán cô, hơi thở giao hòa, anh 1’âm bầm lời xin lỗi… Lục u không nói gì, cũng không từ chối việc tiếp xúc gần gũi với anh.

Họ cứ dựa vào nhau như thế.

Một lúc sau, người giúp việc gõ cửa, đứng ngoài cửa phòng hỏi họ vài món đồ cần xử lý. Lục u bối rối muốn đi xuống, nhưng eo vẫn bị Diệp Bạch giữ chặt, cô đành phải nói vọng ra trả lời: “Cứ đế lại ở Lục Viên là được.”

Bên ngoài, tiếng bước chân của người giúp việc ngày càng nhỏ dần.

Lục u đánh nhẹ vào vai Diệp Bạch: “Còn bao nhiêu việc phải làm kìa, anh thả em xuống đi! Với lại sau này ban ngày ban mặt đừng làm thế này nữa, bị người ta nhìn thấy sẽ chê cười.”

Anh theo đuổi đến cùng: “Vậy buổi tối thì sao?”

Lục u suy nghĩ cẩn thận: “Buổi tối anh chăm Lục Ngộ!”

Diệp Bạch buông cô ra, cười nói: “Được! Nghe theo sắp xếp của mẹ đứa trẻ! Nhưng mà khi nào em cần anh đều sẵn sàng!”

Lục u đi xuống, cô vừa dọn đồ vừa nói: “Cả ngày anh chỉ biết nghĩ đến chuyện đó thôi sao?”

Diệp Bạch rất thẳng thắn: “Không thỏa mãn nên tất nhiên lúc nào cũng muốn!”

Lục u không nói nữa, cô cũng hiểu anh cứ nhịn mãi như vậy cũng không tốt, gây hại đến tâm lý… Nhưng vấn đề này đến đây là kết thúc!

Buổi tối trước ngày khởi hành, Tiểu Lục Hồi và Lục Ngộ đều đã ngủ.

Lục u đi thăm bố mẹ mới trở về.

Đấy cửa vào phòng ngủ, cô nhìn thấy Diệp Bạch đang ngồi ở sô pha phòng sinh hoạt xem tài liệu. Trong phòng ngủ ấm áp, anh chỉ mặc áo thun quần tây, trông khá sạch sẽ thoải mái.

Nghe thấy tiếng bước chân, biết là cô đã về.

Diệp Bạch không ngước mắt lên: “Bố mẹ ngủ rồi sao? Lúc nãy trước khi ngủ Lục Ngộ còn làm loạn một hồi, bị Tiểu Lục Hồi của chúng ta trị cho một trận!”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.