Diệp Bạch bị sự ái ân này ngược đến bất ngờ không kịp đề phòng!
Bên kia, Lục U và Hoäc Minh Châu đã ngồi xuống, bên cạnh còn một chỗ trống, đó là vị trí Diệp Bạch bỏ ra hai triệu đổi lấy... Anh chậm rãi đi qua ngồi xuống.
Quả thật, Lục U nhìn về phía anh.
Cô không thấy kỳ lạ, những vị trí này đều có thể dùng tiền để mua, chỉ cần ra được cái giá này, chỉ là cô thật không ngờ Diệp Bạch lại ngây thơ như vậy!
Cô cũng không cố ý đổi vị trí với mẹ, bởi vì không cần thiết. Diệp Bạch rất gần với cô. Trong tầm mắt, là làn da trắng nõn và dáng người đẫy đà của cô, còn có mùi
nước hoa nhàn nhạt... Lục U lật xem danh sách đấu giá, nghe thấy Diệp Bạch bên cạnh nhẹ giọng hỏi cô: “Có gì đặc biệt thích không, anh mua cho em.”
Lục U không nhìn anh.
Cô cũng không tiếp lời, Diệp Bạch cũng không cảm thấy khó xử, anh vẫn luôn nhìn cô.
Đã lâu lắm rồi anh không nhìn cô như vậy.
Hồi lâu, Lục U khép sách lại, thản nhiên nói: “Diệp Bạch vô dụng thôi! Tôi không thiếu gì cả... Lại càng không thiếu đàn ông!”
Tính tình Diệp Bạch rất tốt.
Chẳng những không tức giận, còn săn sóc giúp cô điều chỉnh ghế ngồi, ân cần như là vợ chồng ân ái, đương nhiên, Lục U cũng không chấp nhận hành động này của anh.
Lục Huân đứng một bên, nhìn mà sửng sốt.
Cô nhìn về phía chồng, sợ anh ấy tức giận.
Lục Thước võ ống quần: “Tôi không muốn cậu cứ lảng vảng, nhưng lại chịu không nổi người có hai chân vậy đấy!”
Anh xoay mặt của vợ về phía mình: “Không được nhìn nữa!”
Anh tới đây một mặt là chăm sóc vợ và em gái, làm bạn với mẹ, mặt khác cũng là muốn cho Lục Huân thêm chút trang sức gì đó... Nhưng thật không ngờ, đêm nay tay lại trượt.
Toàn trường Tổng Giám đốc Diệp rất hào phóng.
Phàm là Lục U nhìn nhiều vài lần, Diệp Bạch đều sẽ mua với giá cao, không thèm chớp mắt.
Nửa giờ, Tổng Giám đốc Diệp đã tốn hơn hai trăm triệu.
Vô cùng phá gia!
Lục Thước nhích lại gần Tổng Giám đốc Diệp, nói một câu ý vị thâm trường:
“Tổng Giám đốc Diệp chưa kết hôn nên không ai quản, tiêu tiền chính là sảng khoái như vậy đấy!”
Diệp Bạch nhìn lên sân khấu, mặt không chút thay đổi: “Tổng Giám đốc Lục thật biết cách đâm chọc người bằng dao găm! Do cuộc sống hôn nhân không thoải mái hay sao?”
Lục Thước nhẹ nhàng cười. Anh ấy ôm eo nhỏ của vợ, vẻ mặt miễn cưỡng: “Hoàn toàn ngược lại đấy!
Sống đặc biệt hạnh phúc, cho nên tặng quà hay không cũng không quan trọng! Tiểu Huân rất cần kiệm quản gia mà.”
Diệp Bạch:...
Nửa hiệp sau, Tổng Giám đốc Lục chụp cho vợ một bộ trang sức kim cương xanh, sặc sỡ loá mắt, giá cả cũng đắt.
Bình thường Lục Huân không thích những thứ này.
Nhưng chồng tặng mình, cô cũng vui vẻ nhận lấy, sẽ không làm anh ấy mất hứng.
Bọn họ ngọt ngào tương tác, Diệp Bạch có bao nhiêu hâm mộ lại hối hận bấy nhiêu, nếu không phải bản thân lúc trước như vậy... Anh và Lục U vẫn tốt đẹp nhỉ!
Lục U và Hoắc Minh Châu đi toilet. Lúc đi ra, gặp được người quen, người nọ nhờ Hoắc Minh Châu giúp một việc. Lục U một mình rửa tay, chuẩn bị trở về đại sảnh lấy túi tự đi về trước... Diệp
Bạch ngồi bên cạnh cô, trái tim cô có mạnh mẽ hơn nữa, cũng cảm thấy ngồi đó chịu dày vò.
Sau khi chia tay.
Cô cảm thấy, quan hệ tốt nhất của bọn họ chính là không có quan hệ, như vậy, có lẽ sẽ không oán hận.
Mới ra khỏi toilet, đã thấy Diệp Bạch.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí vi
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!