Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 2590: Trông rất xứng đôi



Hồi lâu sau, Lục U nhẹ nhàng khép sách lại.

Cô nhìn sang Diệp Bạch, nhẹ giọng yêu cầu: "Tôi và Lục Hồi có thể đi cùng anh, anh có thể giới thiệu với bố Gina rằng tôi là vợ anh."

Ánh mắt Diệp Bạch có hơi âm trầm. Anh không nói được hay không được, nhưng Lục U đã nhìn ra đáp án.

Sẽ rất bất tiện...

Gô và Lục Hồi đi theo sẽ rất bất tiện cho Diệp Bạch, cũng không tiện cho cô công chúa nhỏ Gina kia thổ lộ tình cảm với anh. Đột nhiên, Lục U cảm thấy chuyện này thật vớ vẩn... Nhưng từ đầu đến cuối, cảm xúc của cô vẫn rất vững vàng.

Cô không hề cãi nhau với Diệp Bạch, cũng không nói chia tay với anh.

Cô chỉ cười nhạt một cái.

Thậm chí, giọng điệu của cô cũng thật dịu dàng, cô nói: "Bên kia chắc đang vội lắm! Nếu muốn đi thì anh mau về thu dọn hành lý đi! Nếu không có ai chăm Đa Đa thì anh có thể gửi qua chỗ tôi."

Diệp Bạch nhìn cô.

Lục U quả thật đã khác xưa, cô trưởng thành rộng lượng, nhưng không phải là dáng vẻ trong trí nhớ của anh.

Giọng anh khàn đi: "Anh chỉ đi vài ngày thôi, anh sẽ về!" Lục U ừ một tiếng: "Tôi biết rồi!"

Cô đứng dậy, ngón tay thon dài trắng nõn giúp anh sửa sang lại nút áo, cuối cùng nhìn anh chăm chú: "Diệp Bạch, đi đường bình an."

Vài phút sau, Lục U đứng trên ban công, nhìn Diệp Bạch ngồi vào xe. Anh hạ cửa kính xe xuống, ngẩng lên nhìn cô.

Lục U nở nụ cười dịu dàng mà hời hợt với anh.

Diệp Bạch sẽ không bao giờ biết được điều cô sợ nhất là gì, không phải là việc anh thay lòng đổi dạ thích một người khác... mà là tin tức về cái chết của anh.

Vì đã trải qua nỗi đau như vậy, nên cô mới có thể mỉm cười nhìn anh rời đi.

Đi đến bên cạnh người phụ nữ khác.

Diệp Bạch không biết lúc anh lên máy bay, Lục U cũng có mặt ở sân bay, chính mắt cô nhìn thấy chuyến bay cất cánh... Cô thức hơn mười tiếng đồng hồ,

chỉ để chờ máy bay hạ cánh bình an.

Khi Diệp Bạch đáp xuống sân bay, tin nhắn đầu tiên gửi đi là báo bình an với

“Anh tới rồi! Bình an!"

Lục U nhìn tin nhắn của anh, ngón tay vuốt ve từng chữ, cô nhìn thật lâu... Tiểu Lục Hồi nhảy nhót bước tới, nhào vào lòng cô rồi ý ới hỏi Diệp Bạch.

Trong lòng Tiểu Lục Hồi, Diệp Bạch chính là bố mình.

Lục U kiên nhẫn nói cho cô bé biết, Diệp Bạch phải ra ngoài, vài hôm nữa sẽ

Sau khi trở về sẽ làm cho Tiểu Lục Hồi một chú ngựa gỗ nhỏ mới.

Tiểu Lục Hồi nghe thế thì vui cực kỳ.

Một ngày, hai ngày, năm ngày...

Từ sau ngày thứ năm, Diệp Bạch bắt đầu không nhắn tin nữa, chỉ thỉnh thoảng điện về, nói rằng tạm thời anh chưa về dược, Lục U cũng không hỏi anh vì sao chưa về, chỉ dặn anh chú ý chăm sóc bản thân.

Một tháng sau, Lục U nghĩ có lế anh sẽ không thể về được nữa rồi.

Không phải là không thể về thành phố B.

Mà là không thể quay lại với cô, cũng không thể nào làm một con ngựa gỗ

nhỏ cho Tiểu Lục Hồi, cô nhìn chú chó bị Diệp Bạch bỏ lại, trong lòng thầm tìm cách xử lý.

Chú chó Labrador kia đang nằm rạp trên mặt đất, hai mắt đảo quanh. Lục U nhẹ nhàng xoa đầu nó.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.