Nhưng trong đầu của anh, chỉ còn lại một ý niệm... Chính là hôn cô.
Anh nắm chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, cúi đầu hôn môi cô, đương nhiên là Lục U lắc đầu qua lại vì không muốn, không chịu để anh thực hiện được, Diệp Bạch thật sự muốn, anh không quan tâm rồi dùng chút sức lực, nắm cằm cô ép. cô mở đôi môi đỏ mọng ra...
Khi anh ngậm lấy môi cô, tiến quân thần tốc.
Càn quét khắp nơi.
Lục U chống vai anh, giọng nói đứt quãng: “Diệp Bạch... Anh điên rồi!”
“Đúng, anh điên rồi!”
Giọng nói của anh run rẩy, trầm thấp khàn khàn, trộn lẫn với hơi thở nam tính của anh, đủ để làm cho chân người phụ nữ mềm nhữn... Lục U bị nhốt trong lòng anh, cô cảm giác được bàn tay anh lẻn vào trong làn váy tơ tằm của cô.
Dường như anh giống như quá khứ vậy, dùng tay làm cho cô thoải mái.
Bầu trời tỏa ra ánh sáng mờ nhạt,
Tiếng thở dốc của hai người vừa mê người mà khắc chế, rõ ràng họ đã từng làm vợ chồng hợp pháp, hiện tại lại đều độc thân nhưng lại có một loại cảm giác yêu đương vụng trộm cấm ky... Lục U phản kháng nhưng lại khuất phục trước sự. thành thạo cao siêu của anh.
Cô hơi ngẩng đầu lên.
Hai cái chân thon dài nhẹ nhàng run rẩy.
Trán Diệp Bạch cũng đổ mồ hôi, anh chôn mặt bên cổ cô, giọng nói khàn tới mức không ra dáng: “Thoải mái không?”
Lục U không trả lời anh.
Cô vẫn chưa trở lại bình thường, cảm thấy rất xấu hổ...
Đương nhiên, cô cũng không có sức lực càng không có tâm trạng tát anh một cái, nếu đánh ra dấu vết... Ngược lại quay đầu thì người mất mặt là chính cô, cứ như vậy cô nằm bên cạnh anh, chờ đến khi nhịp tim của hai người khôi phục bình thường, cô mới nhẹ giọng nói một câu: “Diệp Bạch, thứ anh có thể cho tôi, người đàn ông khác cũng có thể.”
Nói xong, cô đẩy anh ra, bắt đầu sửa sang lại quần áo.
Cô bị biến thành dáng vẻ thật sự không thể tả.
Tất chân không ra hình dạng, Lục U dứt khoát cởi nó ra...
Diệp Bạch giữ chặt cô, lấy tất chân lau cho cô, anh lẩm bẩm: “Hãy cho anh một cơ hội nữa! Anh muốn chăm sóc em và Lục Hồi.”
Lục U rũ mắt, cười rất nhạt, tóm lại không đồng ý. Cô là người phụ nữ chín chắn, tiếp xúc thân thể một lần ngắn ngủi, cũng
không tính là gì... Không đến mức để cho cô cảm thấy có thể giao phó cả đời cho. Diệp Bạch.
Cô từ chối Diệp Bạch, một mình trở lại biệt thự. Sau đó, cô ở lại trên tầng, không xuống tầng nữa.
Mười giờ đêm, dưới tầng truyền tới tiếng xe khởi động, Lục Huân đi lên tầng
gõ cửa: “ Mọi người đều đi rồi! Diệp Bạch cũng đi rồi! Hôm nay các em nói chuyện thế nào?”
Lục U tắm rửa xong, tựa vào đầu giường đọc sách.
Trong lòng là Tiểu Lục Hồi.
Ngủ ngon lành.
Lục U sợ đánh thức đứa bé, rón rén đứng lên: “Vào phòng khách rồi nói!” Ít nhiều Lục Huân có hơi chột dạ, vì Diệp Bạch là do cô ấy mời tới.
Đến phòng khách, Lục U lại cười nhạt: “Là ý của anh trai đúng không!”
Lục Huân nhìn chằm chằm cô rất lâu, mới ngượng ngùng hỏi: “Sao em biết được?”
Lục U luôn thân thiết với cô ấy, cũng không che giấu, nói thẳng: “Vì chỉ có chị mới bị anh ấy dùng một chiêu đến mười lần mà vẫn có thể mắc lừa! Người trong nhà đều biết.”
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!