Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 2556: Cô sợ gặp chuyện chẳng lành



Muốn làm gì thì làm cái đó! Nhưng không phải!

Tiểu Diệp Hồi là con của Chương Bách Ngôn, bọn họ đã cân nhắc việc này rõ ràng trước khi kết hôn, và cũng đã nói rõ, bọn họ phải làm bố mẹ của đứa bé này... Nhưng bây giờ anh lại để cho cô lựa chọn.

Lục U cực kỳ khó chịu.

Mồ hôi nóng trên người cô đều lạnh đi, ngay cả tâm trạng gặp lại sau bao nhiêu năm xa cách cũng dần nguội lạnh.

Cô sửa sang lại quần áo xong.

Lúc chuẩn bị rời đi, cô đứng bên cạnh ghế sô pha, lẩm bẩm: "Diệp Bạch, tôi không biết phải nói như thế nào, nhưng tôi muốn nói rằng tôi không còn là một cô gái không rành chuyện đời nữa! Lúc trước ở bên anh cũng chẳng phải là hành động theo cảm tính... Nhưng sau khi chúng ta trải qua nhiều chuyện như vậy, anh vẫn lựa chọn không tin tôi, nghỉ ngờ tình cảm mà tôi dành cho anh. Anh cảm thấy tôi quay lại với Chương Bách Ngôn là một chuyện tốt, nên anh cho tôi hai năm... Nhưng sự lựa chọn mà anh cho tôi lại chính là không cho tôi được phép lựa chọn! Nếu tôi không chờ đợi hai năm này, tôi sẽ không thể ở bên anh, Diệp Bạch... Phụ nữ có bao nhiêu lần hai năm chứ, có lẽ anh quên rằng, tôi đã ba mươi tuổi rồi!"

Cô nói những lời này để bắt anh tỏ thái

Nhưng Diệp Bạch không chiêu chuộng cô, cưng chiều cô, ngoan ngoãn phục tùng cô như cách mà nhà cô cung phụng.

Có lẽ anh cũng suy nghĩ kỹ càng rồi mới quyết định.

Diệp Bạch ngồi trong ánh sáng mờ, cười khẽ: "Lục U, hai năm không gặp, miệng em sành sỏi hơn nhiều nhỉ!"

Cô hít mũi: "Còn anh thì vẫn là một tên khốn nạn!" Cô định rời đi. Nhưng Diệp Bạch lại đứng dậy, nắm lấy cổ tay của cô: "Ăn cơm rồi đi!"

Lục U nhìn anh, rồi lại nhìn chú chó Labrador ngồi bên cạnh, tức giận: "Anh đi mà ăn cơm với chó đi! Con chó này gọi anh là gì? Gọi là ba, hay là bố?"

Cô nói một cách kỳ lạ. Diệp Bạch: ....

Lục U nghĩ rất nhiều thứ, nhưng không nghĩ hình ảnh lúc bọn họ gặp nhau lại trở nên như thế này.

Lúc cô đi ra ngoài, hai chân run rẩy. 'Trong ánh hoàng hôn, cô ngồi vào xe, bình tĩnh thật lâu.

Diệp Bạch đi ra ngoài theo cô, anh mở cửa xe, nhìn cô từ trên cao xuống: "Anh đưa em về."

Lục U ngẩng đầu nhìn anh.

Cô vốn đã bình tĩnh được một chút, nhưng bây giờ lại muốn khóc. Cô không muốn trở nên rụt rè trước mặt anh, cũng không muốn anh lừa gạt cô như cô gái trong quá khứ nữa... Nói muốn thì muốn, bảo không cần là không cần.

Lục U tỉnh lại, ngắc ngứ nửa ngày trời.

Cô cố ý hiểu sai: "Không phải anh muốn ly hôn với tôi sao? Quay lại công ty đi, chúng ta nói chuyện một chút."

Diệp Bạch bất đắc dĩ: "Lục U, không được làm bậy!"

Đôi tay của Lục U vịn vào tay lái, mắt và mũi đều đỏ bừng, cô còn nói vài câu gây tức giận: "Tôi không làm bậy! Anh để tôi lựa chọn lại, vậy thì tôi chẳng có lý do gì để anh nuôi tôi và Tiểu Diệp Hồi, dù sao con bé cũng chẳng phải là..."

"Lục UI"

Giọng Diệp Bạch gần như nghiêm khắc, anh quát khẽ, không cho cô nói thêm điều gì.

Mắt Lục U đỏ hoe.

Cô nhìn chằm chằm anh, mãi lúc sau mới phản bác lại: "Chẳng phải trong lòng anh nghĩ như vậy sao? Diệp Bạch, nếu Diệp Hồi là con ruột của anh, nếu lúc trước chúng ta ở bên nhau mà tôi không mang thai, anh trở về sau khi trải qua cối chết, vậy anh còn muốn cho tôi sự lựa chọn không? Anh sẽ còn cho tôi hai năm ự?"

"Không, anh sẽ không làm như vậy!"

Lục U cúi đầu thật thấp, cô thầm nghĩ, lúc trước cô lựa chọn ở bên Diệp Bạch. Bởi vì anh mang lại cảm giác an toàn cho cô. Anh khiến cô cảm thấy, bất cứ khi nào, anh cũng có thể nắm chặt tay cô mà không hề buông ra... Nên dù cô có mang thai ngoài ý muốn, bọn họ cũng không hề xa nhau.

Nhưng không ngờ, cuối cùng anh vẫn vì con mà do dự.

Cô từng yêu Chương Bách Ngôn, song kể từ khi chia tay, cô không yêu đương suốt tám năm.

Cô và Chương Bách Ngôn chia tay vì thiếu sự kiên định, cô thiếu sự tin tưởng với anh ta, anh ta cũng không tin tưởng cô... Bọn họ không chống lại được hiện thực.

Bây giờ, cô và Diệp Bạch cũng trở nên như vậy.

Vì sao Diệp Bạch không tin cô yêu anh!

Lục U nhẹ nhàng đạp ga, lái xe đi, lúc đi ra khỏi biệt thự, cô vẫn khóc.

Cô không thể lái xe.

Cô sợ gặp chuyện chẳng lành.

Cô đậu xe ở ven đường, đợi đến khi dừng xe, cơ thể cô như bị rút cạn hết sức lực... Cô lặng lẽ tựa mình trong ánh hoàng hôn, nhớ lại khoảng thời gian trong



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.