Cô bé vặn vẹo khó chịu trong vòng tay mẹ, còn gọi mẹ, mẹ.
Lục U ôm cô bé, cúi đầu chào mẹ Chương. Cô nói với Tiểu Diệp Hồi: "Đây là một người bà mà chúng ta quen biết."
Tiểu Diệp Hồi không nhìn thấy người.
Cô bé nằm trong vòng tay mẹ, đôi mắt to như quả nho nhìn mẹ...
Một đứa trẻ chỉ hơn một tuổi sao có thể hiểu được sinh ly tử biệt?
Lục U đưa đứa trẻ cho Chương Bách Ngôn.
Bản thân cô cũng cúi người với mẹ Chương ba lần.
Người quá cố đã không còn, mẹ Chương đã đi, những chuyện trước kia cũng biến mất theo bà, Lục U không muốn nhắc đến nữa.
Đứng thẳng lên, cô nhìn Chương Bách Ngôn.
Anh bế Tiểu Diệp Hồi, đây là lần đầu tiên anh bế một đứa trẻ nên chưa thành thạo lắm... Nhưng Diệp Hồi lại nằm ngoan ngoãn trong vòng tay của anh, luôn nhìn anh bằng đôi mắt to đáng yêu.
Chương Bách Ngôn ôm cô bé thật chặt.
Khuôn mặt anh áp sát vào khuôn mặt ấm áp của đứa trẻ, hoảng hốt như trở về thế giới loài người... Cô nhóc kia nắm lấy cúc áo của anh mà chơi đùa, miệng phát ra tiếng nha nha.
Chương Bách Ngôn không nỡ buông tay.
Nhưng nơi này dù sao cũng không phải nơi tốt lành gì, anh trả đứa bé lại cho Lục U... Họ đứng đối diện nhau, anh nhìn Lục U, giọng nói khàn đặc.
"Lục U, cảm ơn em đã mang con tới đây!"
“Mẹ anh, điều duy nhất bà quan tâm chính là đứa bé.”
Lục U không trả lời.
Có một số chuyện dù biết rõ nhưng cô cũng không có ý định nói ra, cứ để nó nằm im trong lòng cả đời là được.
Ở cửa, thư ký của Chương Bách Ngôn đã nghe thấy tất cả. Quả thực không thể tin được. Lúc này, một bác sĩ từ bên kia lối đi bước tới, nói vài câu với thư ký.
Thư ký gõ cửa, nhẹ giọng nói: "Tổng Giám đốc Chương, có một bác sĩ muốn nói chuyện với ngài. Ông ấy nói là bác sĩ điều trị trước đây của bà chủ."
Bác sĩ điều trị?
Chương Bách Ngôn sửng sốt, chưa kịp phản ứng thì bác sĩ đã bước vào.
Ông ta nhìn mẹ Chương đang được phủ vải trắng, im lặng một lúc rồi mới chậm rãi nói: "Tổng Giám đốc Chương, vừa rồi đồng nghiệp của tôi nói đến chuyện của mẹ cậu, tôi nhớ ra bà là một trong những bệnh nhân của tôi."
Bác sĩ lấy từ trong túi ra một tờ phiếu xét nghiệm và đưa cho Chương Bách Ngôn.
"Mẹ cậu bệnh nặng lắm, có lế bà chưa kịp nói cho cậu biết... Bà bị ung thư gan giai đoạn cuối."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!