Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 2480: Xem thêm đi



Lục Thước vừa bực vừa buồn cười, vỗ lên mông cô.

“Nếu thật sự phá sản, anh chỉ chuyên tâm phục vụ em trên giường, cũng tận dụng tốt hơn làm việc này.”

Lục Huân đấm anh một cái.

Lục Thước quay đầu hỏi cô: “Vừa nãy khó chịu không? Là ai nói thoải mái muốn chết thế, còn nói lại làm tiếp sẽ chết.”

Lục Huân tức giận đến mức làm lơ anh, cô nằm sấp xuống giận dỗi.

Thang máy xuống lầu một, Lục Thước cõng cô ra bãi đổ xe, bầu trời đêm rải rác những bông tuyết mịn rơi, nhưng lòng anh lại dịu dàng hơn tuyết.

Mười năm, Tiếu Huân của anh vẫn là cô bé ngày xưa.

Khi bọn họ về đến biệt thự, chân trời đã nối lên màu trắng bạc của ánh mặt trời, Lục Thước sợ đánh thức người khác, anh lặng lẽ cõng Lục Huân lên lầu… Lục Huân nằm lên giường thì lập tức nhắm mắt ngủ.

Lục Thước ở bên mép giường nhìn, khẽ mỉm cười.

Tám giờ sáng, như thường lệ, anh thức dậy, rửa mặt xong, thay bộ đồ len rồi xuống lầu.

Trong phòng ăn, Hoắc Minh Châu và Lục u đang ngồi đó.

Hoắc Minh châu nhìn con trai xuống lầu, bà ngấng đầu lên nhìn lại trên lầu, khẽ thở dài: “Lục Thước, con nên kiềm chế chút, cơ thể Tiểu Huân từ trước đến nay yếu ớt, sao có thể chịu được con không có chừng mực.”

Lục Thước kéo ghế dựa ra ngồi xuống, bình tĩnh như chú chó: “Tối qua con khâu váy cưới với cô ấy nên ngủ hơi muộn.”

Hoắc Minh châu liếc anh một cái.

Sao bà lại không biết, tối qua khi họ về, bà tỉnh dậy thì thấy Tiếu Huân được anh cõng về, trên người Tiểu Huân khoác áo khoác… Bà lại không phải đứa ngốc, nhưng mẹ chồng thì không thể làm quá lên được, dù sao vẫn là chuyện phòng the của đôi vợ chồng trẻ.

Bà chỉ bảo nhà bếp hầm chút đồ bố dưỡng, bồi bố cho Lục Huân.

Dặn dò xong, bà lại nói với Lục Thước: “Hai ngày nữa, mẹ và em con về thành phố c, khi nào con xong việc thì dẫn Tiếu Huân về ăn Tết, không được ức hiếp con bé.”

Lục Thước mỉm cười, hỏi Lục U: “Công ty cho nghỉ rồi?”

Lục u ừ một tiếng: “Không nhiều việc mấy, có lẽ một bộ truyện tranh em quản lý phải dừng lại.”

Anh trai nhấp một ngụm cà phê đen, giọng điệu nhàn nhạt: “Tài chính xảy ra vấn đề? Nếu em thật sự thích công việc này, anh sẽ mua công ty đó.”

Lục u vội vàng nói: “Không cần đâu! Hình như có người làm rồi.”

Lục Thước nhướng mày: “Ai lại coi tiền như rác thế?”

Hoắc Minh châu vỗ nhẹ tay anh: “Luôn bắt

nạt em gái với Tiểu Huân… Con phải thay đổi tật xấu này đi.”

Lục Thước hỏi em gái: “Anh có bắt nạt em không?”

Lục u nghĩ đến hoa hồng được chia hàng năm cho mình, đủ cho mười đời không cần làm việc, cô nói trái với lương tâm: “Anh trai tốt nhất.”

Hoắc Minh châu vừa tức vừa buồn cười, nhưng trong lòng bà lại hạnh phúc.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.