Lục u như vậy, cô Hà cũng rất khó xử.
Cô ta nhìn Trương Sùng Quang.
Trương Sùng Quang thở dài, đế cô ta đi trước, còn anh kéo Lục u lại trách mắng: “Đừng quấy! Cô ấy giận, anh lại phải dỗ.”
Lục u nghe thấy thì hoảng hốt, cô ngẩng đầu hỏi anh: “Anh phải lo lắng cho cảm xúc của cô ta, cho nên anh không quan tâm đến cảm xúc của chị Hoắc Tây đúng không? Anh Sùng Quang, em không tin, em thật sự không tin anh sẽ buông bỏ quá khứ, sẽ chấp nhận lấy một người phụ nữ xa lạ làm vợ thay thế chị Hoắc Tây.”
Trương Sùng Quang im lặng nhìn cô.
Một lúc lâu sau, anh nhẹ giọng hỏi: “Nếu không thì sao? Anh nói với cô ấy, chân anh biến thành như vậy là vì cô ấy, anh bắt cóc cô ấy để cô ấy quay lại bên cạnh anh, ngày nào cũng phải hầu hạ anh, ngày nào cũng nhìn chân anh như thế này? Lục u, em cảm thấy hôn nhân như vậy sẽ hạnh phúc sao? Tương lai chúng ta còn chưa được sắp xếp rõ ràng, hiện giờ lại thêm những chuyện đó… Em nghĩ anh với cô ấy có thể quay lại như trước sao?”
Trước khi xảy ra tai nạn xe, tuy anh đã buông tay, nhưng trong thâm tâm anh vẫn mang theo hy
vọng.
Hy vọng có một ngày, bọn họ còn có thể gương vỡ lại lành.
Nhưng khi anh nằm trên bàn mổ, khoé mắt nhìn về cái chân nhầy nhụa máu, anh đã trở nên tuyệt vọng.
Khi Trương Sùng Quang nói, mắt anh đỏ hoe.
Lục u vốn đang bùng nổ, thấy anh như vậy thì không khỏi mềm lòng, cô ôm cánh tay anh như khi còn nhỏ, gọi anh Sùng Quang nhỏ như mèo con.
Trương Sùng Quang biết cô đã hết tức giận, lùi xuống một bước ngồi lên ghế sô pha.
Anh nói: “Lát nữa chúng ta về ăn cơm!”
Lục u khẽ đồng ý, nhưng chỉ một lát sau cô lại không nhịn được mà hỏi: “Người phụ nữ kia thật sự là bạn gái anh sao, em thấy thế nào cũng không giống.”
Giọng Trương Sùng Quang thản nhiên: “Trẻ con không cần nghĩ nhiều mấy việc này.”
Lục U làm mặt quỷ với anh.
Sau đó, Lục Thước gọi điện cho cô, hỏi cô ở đâu, nói là Lục Huân gọi cô về nhà ăn cơm.
Lục U nghe xong nước miếng cũng chảy
ròng ròng, nhưng cô còn một nhiệm vụ, anh Sùng Quang nói anh ấy sẽ về biệt thự ăn cơm, đã lâu anh ấy chưa về nhà chính, cô nên làm hộ hoa sứ giả mới đáng.
Lục u vừa nói, Lục Thước lập tức nói với vợ: “Đừng nấu! Qua nhà chú ăn cơm.”
Lục Huân không rõ nguyên do.
Lục Thước cởi tạp dề, xoa mặt cô ấy: “Đi hóng hớt.”
Chẳng mấy chốc, nhà họ Hoắc trở nên vô cùng sôi nổi, con cháu trong nhà gần như đã quay về.
Từ sau khi Trương Sùng Quang vướng vào tai tiếng, dường như anh cũng không ngại thể hiện đôi chân nữa, nhưng khi xuống xe anh vẫn cố gắng đế mình bước xuống xe nhẹ nhàng hơn.
Thật ra người giúp việc trong nhà đều biết, nhìn anh như vậy thì rất đau lòng.
Định đến đỡ.
Nhưng Trương Sùng Quang lại duỗi tay cản, anh nói: “Không cần! Tôi có thể tự đi!”
Cho dù đi lại khó khăn, nhưng một mình anh vẫn đi bộ từ bãi đổ xe vào đại sảnh.
Đám con cháu đã đến gần đông đủ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!