Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 2392: Giọng nói trong trẻo vang vọng



Điếu thuốc lá ở giữa hai ngón tay run rấy.

Anh nghe thấy tiếng Hoắc Tây đi bộ, sau khi cô quay lại làm việc, thường đi giày cao gót trong những dịp trang trọng.

Giọng nói trong trẻo vang vọng nơi lối đi nhỏ.

Cũng vọng trong đầu Trương Sùng Quang.

Điếu thuốc lá đốt đến ngón tay anh, đến khi sắp bỏng thì anh mới tỉnh táo lại, đưa tay dập điếu thuốc… Anh không rời khỏi đây ngay lập tức, mà ngồi một mình trên xe lăn, lặng lẽ ngấm phong cảnh ngoài cửa sổ.

Nhưng anh ngồi thì có thể nhìn thấy được bao xa?

Nhiều nhất là được một nửa so với trước đây.

Nhưng dù vậy, anh vẫn cố chấp ngồi đó, anh không biết mình đang chờ đợi điều gì, cũng không biết mình đang suy nghĩ gì… Anh đang nghĩ xem Hoắc Tây đang làm gì, có phải cô đang nói chuyện cực kỳ vui vẻ với người đàn ông đẹp trai kia hay không.

Nghĩ đến mức trái tim đau nhức, anh nói với thư ký Tần ở cách đó không xa: “Đi thôi!”

Thư ký Tần đến phía sau anh, giúp anh đẩy xe lăn.

Bàn tay Trương Sùng Quang nắm chặt tay vịn, cất giọng khàn: “Tòi muốn tự đi.”

Thư ký Tần hơi khom lưng, giọng điệu dịu dàng: “Tống Giám đốc Trương, ngài quên bác sĩ Trịnh dặn dò rồi à, ông ấy bảo nửa tháng này ngài không nên đi bộ.”

Trương Sùng Quang không nói gì, nhưng tay anh lại nắm tay vịn rất chặt.

Thư ký Tân biết không thế ngăn anh, vì vậy cô ấy tiến lên một bước, để Trương Sùng Quang nắm lấy cánh tay cô ấy… Anh bóp tới nỗi bắp tay cô ấy đau nhức, vậy mới thấy anh đau đớn đến mức nào.

Một lát sau, Trương Sùng Quang đã đứng vững, thư ký Tân nói nhỏ: “Tôi đỡ ngài lên xe.”

“Không cần!”

Thư ký Tần không dám lơ là, cô ấy cân nhắc rồi mới nói: “Xe đậu ở bên ngoài, giờ ngoài trời đang mưa…”

Trương Sùng Quang đứng thẳng, nhưng cơ thể lại trông cứng ngắc cực kỳ kỳ lạ.

Thư ký Tần biết mình nói sai.

Quả nhiên một lúc sau, Trương Sùng Quang kiềm giọng, nói: “Cô sợ tôi trượt chán? Cô cũng

nghĩ tôi là một tên tàn phế, đúng không?”

Thư ký Tần thở dài trong lòng.

Cô ấy thực sự đã dỗ dành hết lòng: “Làm sao có thể vậy chứ, bác sĩTrịnh nói chỉ cần ngài kiên trì luyện tập phục hồi chức năng thì có thế khôi phục như lúc trước…”

Trương Sùng Quang cắt đứt lời cô ấy: “Có thể khôi phục được bảy, tám phần?”

Giọng điệu của anh có hơi kỳ lạ.

Thư ký Tần bất đắc dĩ, dạo gần đây cấp trên thường xuyên trở nên kỳ quái, hình như bắt đầu từ ngày luật sư Hoắc về nước! Cô ấy oán thầm trong lòng, không biết đùi anh bị bệnh hay là trong lòng bị bệnh nữa.

Cò ấy bất đắc dĩ buông tay, nhưng vẫn che chở phía sau mọi lúc.

“Tôi không cần cô xem!” Trương Sùng Quang như mọc mắt sau lưng, anh nói như vậy.

Thư ký Tần đành phải quay lại lấy xe lăn.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.