Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 2340: Tôi sẽ xuống xe lấy ngay



Hoắc Minh không đồng ý: “Bố sẽ bị kích thích sao? Con nhìn xem trong nhà ta tổng cộng sinh ra được mấy đứa con, biết bao sóng to gió lớn, con có từng thấy bố bị kích thích bao giờ chưa… Không tin thì con cứ hỏi mẹ con đi.”

Ôn Noãn đáp lại bằng một nụ cười miễn cưỡng.

Hoắc Minh sờ mũi, nở nụ cười thầm, sau đó lập tức hỏi trợ lý: “Đúng rồi, mau đưa phim siêu âm màu cho tôi và mẹ của Hoắc Tây xem nào, nói lâu như vậy rồi mà vẫn chưa kịp nhìn Tiểu Hoắc Tinh của chúng ta một cái đấy!”

Trợ lý mỉm cười: “Tôi sẽ xuống xe lấy ngay.”

Nhưng giây tiếp theo nụ cười của cô ấy bổng khựng lại bởi cô ấy chợt nhớ ra tấm siêu âm màu kia đã được gửi cho Trương Sùng Quang.

Cô ấy nhìn về phía Hoắc Tây.

Tất nhiên Hoắc Tây cũng đã nhớ ra, cô định lừa gạt cho qua chuyện: “Chụp không rõ lắm, đế ngày mai lại đi chụp thêm!”

Hoắc Minh là ai chứ, ông chỉ cần đoán thôi cũng biết Trương Sùng Quang đã đi theo tới bệnh

viện.

Sao mà vẫn chưa chịu từ bỏ ý định vậy!

Tối hôm qua náo loạn ở khách sạn một trận, tất cả mọi người trong khách sạn đều chứng kiến, bọn họ làm bố mẹ tất nhiên không thể không đau lòng bất lực, các anh chị em khác cũng chỉ thở dài nhưng những người khác bên ngoài gia đình bao gồm những người phục vụ đã bàn tán xôn xao.

Tóm lại, chuyện trong nhà cũng không tiện đế người ngoài tham dự.

Hoắc Minh bảo trợ lý rời đi trước.

Lúc trong sảnh lớn chỉ còn lại vợ chồng bọn họ và Hoắc Tây, ông cân nhắc một hồi rồi dịu dàng hỏi: “Nó tới bệnh viện à? Phim chụp đưa cho nó rồi sao?”

Hoắc Tây không giấu giếm, cô khẽ dạ.

Hoắc Minh liếc mắt nhìn ôn Noãn, không biết nên nói gì… Cuối cùng ông than nhẹ: “Để nó xem cũng được! Sau này cũng không thể nói với cháu gái rằng con bé sinh ra từ cục đá.”

Hoắc Tây sợ ông hiểu lầm, nói nhiều thêm một câu.

“Chỉ cho xem, cũng không có gì khác.”

Đương nhiên vợ chồng Hoắc Minh biết rõ tính tình của cô, lúc đi lên lầu về phòng ngủ, vợ

chồng hai người tự giác lén lút vào phòng sách nói chuyện, Hoắc Minh đưa ngón tay thon dài ra xoay chuyển chặn giấy một cách nhẹ nhàng, không khỏi than thở: “Nếu biết trước kết cục ngày hôm nay, lúc trước khi Sùng Quang còn nhỏ nên sắp xếp cách khác, ai mà biết được đường tình của hai đứa nhỏ này lại nhấp nhô như vậy. ôn Noãn, anh thấy Hoắc Tây vẫn ốn, có vẻ đã suy nghĩ cẩn thận, con bé cũng muốn cắt đứt hoàn toàn. Nhưng Sùng Quang lại không, anh thấy nó càng ngày càng điên cuồng, sợ rằng cả đời cũng không thoát ra khỏi cái hố này được. Thứ gọi là tình cảm này nên khiến người ta cảm thấy vui vẻ, em nói xem nếu đã đau khố như vậy… Hà tất phải khổ sở đuối theo không buông tay?”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.