Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 2332: Trông có vẻ sống rất tốt



Lục u nhìn cô ấy một lúc, thấy không yên tâm nên hỏi lại: “Chị thật sự không sao à?”

Lý Tư Ỷ lên tiếng bảo đảm: “Chắc chắn không sao cả. Chỉ là chuyện của phụ nữ thôi.”

Cô ấy nói như vậy,

Lục u mới yên tâm, cũng không có suy nghĩ quá sâu xa.

Lục u đội khăn che mặt cho Lý Tư Ỷ, dìu cô ấy đi tới trước cửa khách sạn và giao cho một người chú trong nhà họ Lý, để ông ta dẫn Lý Tư Ỷ đến với Cố Vân Phàm.

Sảnh khách sạn sang trọng được trang trí hoa diên vĩ rất đẹp và lãng mạn.

cố Vân Phàm đứng ở phía cuối thảm đỏ.

Ông ta cực kỳ đẹp trai trong bộ trang phục lịch sự, vẻ ung dung được rèn luyện trong nhiều năm cũng chẳng đủ dùng trong hôm nay. Vì Lý Tư Ỷ đã gả cho ông ta… Trong tiếng nhạc, Lý Tư Ỷ từ từ bước về phía ông ta.

Cách một lớp mạng che mặt, bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều ươn ướt.

Mọi người xung quanh không nghe thấy gì, chỉ còn lại ánh mắt ngóng trông. Khi cố Vân Phàm nắm những ngón tay mảnh khảnh của cô ấy, ngón tay của Lý Tư Ỷ run cầm cập… Những chuyện tốt hay xấu trong quá khứ đều đã trở thành dĩ vãng trong giây phút này, tương lai sẽ thế chỗ vào.

Dưới cái nhìn của tất cả quan khách, cố Vân Phàm quỳ một gối xuống, nghiêm túc đeo nhẫn cho vợ mình.

Cô ấy cũng vậy.

Một cặp nhẫn bạch kim và kim cương ghép lại với nhau thật chói mắt dưới sự chứng kiến của mọi người.

Đôi môi của Lý Tư Ỷ khẽ run: “Sau này anh phải đối tốt với em một chút. Em và Tư Kỳ… còn có đứa nhỏ trong bụng em nữa.”

Cố Vân Phàm hơi khựng lại: Cái gì?

Lý Tư Ỷ nhẹ nhàng nắm lấy tay ông ta rồi nói: “Cố Vân Phàm, có lẽ anh sắp được làm bố rồi.”

Dĩ nhiên ông ta vô cùng kích động, nhưng trong tình huống hôm nay, cố Vân Phàm không thể quá thất thố, chỉ có thế nhẹ nhàng ôm cô ấy vào lòng, giọng nói đè nén: “Sao em không nói sớm cho tôi biết?”

“Em cũng mới biết thôi.” Lý Tư Ỷ nói giọng nhẹ nhàng với chồng mình.

Cổ Vân Phàm cũng không nói gì thêm, ông ta ôm vợ mình giống như ôm cả thế giới.

Lục u bên cạnh thấy vậy, đôi mắt cũng ươn ướt.

Cô ấy đang lau nước mắt, ánh mắt bất ngờ chạm phải đôi mắt có hơi ảm đạm. Lúc nhìn rõ người kia, Lục u ngỡ ngàng, không ngờ đó là Chương Bách Ngôn.

Đàn anh thời đại học của cô ây, cũng là người cô ấy từng thích.

Đã nhiều năm không gặp, anh ta thay đổi rất nhiều.

Khoé môi của cô ấy mấp máy… Tuy đối phương nhếch môi mỉm cười, nhưng ánh mắt lại quay sang nói chuyện với cô gái bên cạnh.

Đó là một cô gái rất dịu dàng và khéo léo, trẻ trung xinh đẹp.

Lục u cũng biết cô ta là… ứng viên con dâu mà mẹ Chương đã nhìn nhận, bây giờ họ đang bên nhau ư?

Trong lòng cô ấy đau nhói.

Khoé miệng của Lục u nhếch lên một nụ cười, sao lại không đau chứ. Rõ ràng đã qua nhiều năm rồi, rõ ràng bên cạnh anh ta đã có bạn nữ đồng hành, rõ ràng năm xưa cô ấy quyết định từ bỏ.

Lục u không dõi theo họ nữa.

Lúc nãy cô ấy nghe được Lý Tư Ỷ mang thai, cho nên phải chăm sóc cô dâu chu đáo hơn. Lúc kết thúc bữa tiệc, cố Vân Phàm cho cô ấy một bao lì xì siêu to. òng ta xem cô ấy là hậu bối, lúc rời đi còn sờ đầu cô ấy: “Cháu cũng phải cố gắng lên, nếu không thì An Nhiên lại phải nhờ chú giới thiệu đối tượng cho cháu đấy.”

Lý Tư Ỷ lườm ông ta.

Cố Vân Phàm đứng thẳng người, dáng vẻ anh hùng: “Nhờ chị Tư Ỷ của cháu giúp giới thiệu cũng được, sau này chị ấy sẽ ít tiếp xúc với mọi người hơn, sẽ có nhiều cơ hội làm quen với mọi người hơn.”

Lục u nở nụ cười gượng gạo: “Cháu cảm ơn chú Cô’.”

Ông ta biết ý đồ của cô ấy nên cũng không

giận. Cố Vân Phàm đỡ vợ mình lên xe rồi quay sang hỏi Lục U: “Cháu lái xe qua đây hả?”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.