Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 2320: Bác sĩ bảo cậu bé bị nhiễm lạnh



Hoắc Tây nhìn mấy giây rồi xóa tin nhắn đó đi, khi đi ra trước cửa sổ lần nữa cô trông thấy Trương Sùng Quang, anh đứng trên khoảng đất bên ngoài sân, mặc bộ đồ màu đen, chỉ có điếm đỏ ở điếu thuốc anh đang cầm là dễ thấy.

Anh khom người đốt pháo hoa.

Đó là loại pháo hoa hồi nhỏ Hoắc Tây thích nhất, trong ánh lửa đó, anh quay đầu im lặng nhìn cô chăm chú.

Bọn họ chỉ cách nhau mấy chục mét.

Và một cái cửa sổ thủy tinh.

Không ai nói chuyện, im lặng nhìn đối phương… nếu bắt đầu lại từ đầu, giữa bọn họ tuyệt đối sẽ không là kết cục như thế này.

Pháo hoa chiếu sáng đêm tối, khói xám bay

mịt mù.

Cô trông thấy Trương Sùng Quang cử động môi, anh nói với cô bổn chữ [Năm mới vui vẻ].

Khóe mắt Hoắc Tây ươn ướt, cô không thể xem tiếp được nữa, cô bổng quay người… kéo rèm cửa số lại.

Phút sau điện thoại cô lại nhận được tin nhắn mới, vần là số kia gửi tới, vẩn chỉ có mấy từ đơn [Đừng khóc!]

Hoắc Tây bình ổn lại cảm xúc, cô nghĩ xong lại nhắn lại [Sau này đừng tới nữa]

Năm chữ, Trương Sùng Quang xem rất lâu.

Anh hiếu, Hoắc Tây không thế quên đi quá khứ của bọn họ, nhưng cô không muốn nhớ lại những ký ức đó… và cô cũng không cần anh nữa rồi.

Anh không quấy fây cô nữa, anh lẳng lặng đứng trong đêm đen hồi lâu mới đi về.

Mùng một tết.

Sáng sớm, Hoắc Tây đánh răng rửa mặt xong đi xuống lầu, Miên Miên và Trương Duệ không có nhà.

Hoắc Minh tự rót một ly sâm banh, mỉm cười: “Bố chúng qua đón đi ăn rồi, nói là chiều đưa

về.

Hoắc Tây không nói gì, cô gật đầu.

Hoắc Minh cũng cố gắng không nhắc đến người kia, ông chuyến đề tài: “Ăn cơm xong mẹ con định đi lên núi thắp hương, con cũng đi thắp hai nén đi, đi cho khuây khỏa.”

Trước kia, Hoắc Tây không thích đi những hoạt động này, nhưng chán quá, nên cô đồng ý.

Nhưng còn chưa xuất phát, nhà họ Hoắc đã nhận được cuộc gọi của Trương Sùng Quang, anh nói rằng tiểu Trương Duệ bị sốt, sốt khá nghiêm trọng, hiện giờ đang ở bệnh viện.

Hoắc Minh lập tức mặc áo vào: “Bố với mẹ con qua xem xem thế nào.”

Hoắc Tây túm ống tay áo ông, vội vàng nói: “Con cũng đi.”

Hoắc Minh nhìn cô mấy giây rồi gật đầu: “Vậy đi cùng đi.”

Đến bệnh viện, tình hình còn gay hơn họ tưởng, Trương Duệ sốt đến 40 độ rưỡi hôn mê không nói… cậu bé còn đang không ngừng nói mê sảng, mọi người cũng không nghe rõ cậu bé đang nói cái gì.

Trương Sùng Quang tự tay chăm sóc, Miên Miên cũng ở bên cạnh hỗ trợ.

Hoắc Tây ngồi bên giường bệnh, đau lòng

nhìn khuôn mặt nhỏ của Duệ Duệ đỏ bừng, trước giờ Duệ Duệ rất khỏe, sao tự nhiên lại sốt?

“Bác sĩ bảo cậu bé bị nhiễm lạnh.”

Trương Sùng Quang chỉnh dây chuyền dịch cho chậm lại, anh nhìn con trai chăm chú, lúc này không ai còn tâm tư đi nghĩ mấy chuyện nam nam nữ nữ kia nữa, người làm bố mẹ luôn thương con mình nhất.

Nghe anh nói, Hoắc Tây nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Duệ Duê, dừng một chút.

Cô nhớ đến pháo hoa hôm qua, không kìm được hỏi nhỏ: “Tối qua mấy giờ anh đi?”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.