Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 2299: Hoắc Tây nhìn anh vẻ trịch thượng



Trương Sùng Quang không nói gì.

Anh ôm eo cô từ phía sau và đặt bàn tay ấm áp của mình lên bụng dưới của Hoắc Tây.

Nó vẫn mềm mại và phẳng, nhưng có lẽ một đứa trẻ khác đã được thụ thai… Anh biết Hoắc Tây đang uống thuốc hàng ngày nhưng thuốc mà cô uống chỉ là vitamin B9.

Giọng anh trầm thấp: “Đã lâu như vậy, Hoắc Tây, em không có chút mềm lòng nào sao? Em thấy đây, dạo này chúng ta rất thân thiết, nhất định có thể quay về như trước”.

Câu trả lời của Hoắc Tây là vén chăn lên, đứng dậy đi vào phòng tắm để tắm.

Trương Sùng Quang nhìn bóng lưng cô bằng ánh mắt sâu thẳm. Anh nằm xuống một lúc rồi

đứng dậy đi tới phòng khách tắm rửa, sau đó đến dạy Miên Miên làm bài tập. Dạo này Hoắc Tây rất thích ngủ, hầu hết đều là anh kèm Miên Miên học bài. Nhưng cô con gái ngày càng phớt lờ anh …

Thời gian trôi nhanh.

Nửa tháng sau, một buổi sáng, Hoắc Tây đang ngồi trên bồn cầu trong phòng tắm, cô ngơ ngác.

Kinh nguyệt của cô ấy đã trễ ba ngày và vẫn chưa đến.

Trực giác và sinh lý thay đổi của người phụ nữ khiến cô cảm thấy bất an, cô ngồi im lặng một lúc lâu mới đứng dậy mặc quần áo, giả vờ không thoải mái, nói muốn ăn sáng trên lầu và nhờ người giúp việc mang lên cho cô.

Mười phút sau, người giúp việc bưng khay lên lầu.

Khi người giúp việc bày bữa sáng lên chiếc bàn ăn nhỏ, Hoắc Tây bước đến cửa phòng và nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cô quay lại nhìn người giúp việc, nhẹ giọng hỏi: “Tiên sinh đã cho cô lợi ích gì?”

Vốn dĩ cô chỉ muốn thử lòng người giúp việc này.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng người giúp việc đã thực sự làm việc gì trái lương tâm. Vậy mà

người giúp việc lại không khỏi sợ hãi, lúc này mới bộc lộ hết sự hoảng loạn, dùng tay xoa xoa tạp dề, giọng run run nói: “Ngày hôm đó tiên sinh đã phát hiện ra chuyện đó. Thuốc là do tiên sinh đưa cho tôi. Tôi nghĩ tiên sinh yêu phu nhân như vậy, chắc chắn cũng không làm hại cô….cho nên…”

Hoắc Tây nhẹ nhàng nhắm mắt lại và cô hiểu ra mọi chuyện.

Thuốc cô ấy uống là giả.

Cô bị Trương Sùng Quang lừa gạt, khó trách anh chắc chắn mình sẽ có con như vậy, bởi vì mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của anh, cô cúi đầu nhẹ nhàng sờ bụng mình…

ở đây chắc hẳn đã có một đứa trẻ rồi.

Đứa trẻ này là do Trương Sùng Quang ép buộc và tính toán tạo thành. Hoắc Tây không biết phải đối mặt với chính mình như thế nào, cũng không biết phải đối xử với đứa trẻ này như thế nào. Hay là, cô đi phá thai?

Lúc này, lòng căm thù của cô đối với Trương Sùng Quang đã lên đến đỉnh điểm.

Nhìn vẻ mặt cò, người giúp việc có vẻ đã đoán ra điều gì đó, toàn thân run rấy. Có điều, Hoắc Tây biết trút giận cũng vô ích, người giúp việc này cũng chỉ giống như cô bị Trương Sùng Quang điều khiển. Cô chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha, nhẹ giọng nói.: “Đi ra ngoài! Đóng cửa lại”.

Người giúp việc thở phào nhẹ nhõm, cô ta muốn an ủi Hoắc Tây nhưng nhìn vẻ mặt của cô thì lại bỏ cuộc.

Cánh cửa đóng lại nhẹ nhàng.

Hoắc Tây nhìn lọ thuốc trên bàn, lặng lẽ đi ra ngoài.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng ngủ mở ra, một bóng người cao gầy bước vào.

Không cần nhìn cô cũng biết là Trương Sùng Quang, người giúp việc chắc chắn đã nói cho anh biết. Hoắc Tây ngước mắt lên, giễu cợt nói: “Trương Sùng Quang, anh đến đây đế kiếm tra kết quả à? Tôi có nên chúc mừng anh không?”

Trương Sùng Quang chậm rãi bước đến chỗ cô và ngồi xổm xuống.

Ngón tay anh vuốt ve bụng cô rất nhẹ nhàng, anh dịu dàng nói: “Chúng ta lại có con rồi phải không?”

Hoắc Tây nhìn anh vẻ trịch thượng.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.