Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 2294: Tôi tưởng mới vừa rồi



Hoắc Tây cười lạnh: “Tôi tưởng mới vừa rồi, bất cứ người đàn ông nào ở đây, hiệu quả cũng giống nhau cả thòi.”

Lời này của cô chọc giận anh.

Anh bóp cằm cô, muốn hôn môi với cô, cô lại không chịu.

Cô đẩy mạnh anh ra, cười lạnh nói: “Trương Sùng Quang, cho tới tận bây giờ rồi, anh còn cho rằng tôi sẽ gương vỡ lại lành với anh hả?”

Anh nói đúng vậy. Anh nói rằng anh nghĩ như vậy.

Anh nói: “Chúng ta từng có quá khứ tốt đẹp,

đương nhiên là phải ở bên nhau rồi. Tống Vận đã không còn tồn tại, sau này sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của chúng ta nữa. Hoắc Tây, anh sẽ nghĩ cách chữa khỏi lỗ tai cho Miên Miên.”

Hoắc Tây hoảng hốt hỏi ngược lại: “Lỗ tai có thế chữa khỏi, còn trái tim thì sao? Trương Sùng Quang, anh nói cho tôi biết có thể chữa khỏi trái tim đã chết không?”

Dứt lời, cô liền quay người đi, không muốn nói chuyện với anh nữa.

Cô yên lặng tắm xong.

Lúc đi ra ngoài, Trương Sùng Quang lấy khăn tắm choàng lên người cô, lao khô người cho cô, rồi mặc áo tắm vào cho cô: “Em mệt thì cũng đừng xuống lầu, để anh bảo người giúp việc mang cơm lên. Em ăn trước, anh đi xem Miên Miên.”

Hoắc Tây không trả lời anh.

Cô đẩy tay anh ra, tự mình buộc dây lưng áo tắm.

Trương Sùng Quang mặc kệ sự lạnh nhạt của cô, mặc bộ đồ ở nhà xong liền đi ra ngài.

Chờ anh đi rồi, Hoắc Tây vịn bồn rửa tay, hai chân mềm nhũn.

Đêm nay Trương Sùng Quang không dùng biện pháp tránh thai. Rất có khả năng là cô sẽ mang thai. Huống chi anh còn cố tình làm cô

mang thai… Cô không thế có con của anh được.

Trương Sùng Quang xuống lầu, gọi người giúp việc đưa cơm cho Hoắc Tây, sau đó đi lên phòng chơi trẻ em trên lầu hai.

Trong phòng chơi trẻ em màu hồng nhạt, Miên Miên khóc khóc rồi ngủ rồi. Cô bé nằm trên chiếc giường công chúa màu hồng hoa anh đào.

Người giúp việc thấy Trương Sùng Quang đi vào thì vội vàng đứng dậy từ mép giường, nói chuyện bằng tiếng Anh: “ông chủ, cô chủ khóc lóc dữ dội lắm!”

Cô ta lo lắng nói: “Cô chủ cứ che một bên lỗ tai lại mãi!”

Trương Sùng Quang cảm thấy nhói lòng, mặt ngoài lại không tỏ vẻ gì, lạnh nhạt đáp: “Cô đi ra ngoài trước đi!”

Người giúp việc vội vàng đi ra ngoài, còn biết điều mà đóng cửa phòng ngủ lại.

Trương Sùng Quang ngồi xuống mép giường, sửa chăn lại cho Miên Miên, thuận tay chạm nhẹ lên khuôn mặt cô bé… khuôn mặt khi ngủ ấm áp, bàn tay nhỏ gầy đúng là đang che một lỗ tai.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.