Trương Sùng Quang nói xong liền buông cô ra, lùi ra sau một bước, khoảng cách đủ để đánh giá lẩn nhau trong gương.
Rõ ràng là mới vừa thân mật dữ dội, nhưng lúc này bọn họ lại không thấy một chút động tình còn sót lại nào, mà chỉ có đánh giá lẫn nhau.
Trương Sùng Quang đột nhiên cười khẽ, đặt tay lên vai cô, nói: “Đi thôi, bà Trương!”
Bọn họ ly hôn lâu rồi, tất nhiên là anh cũng lâu rồi chưa gọi cô như vậy.
Lần này anh gọi có chút đột ngột.
Hoắc Tây từ từ đứng dậy, bàn tay trên vai trượt xuống, ngay sau đó anh đưa tay về phía cô… Ánh hoàng hôn xuyên qua tấm kính chiếu lên người bọn họ, xinh đẹp giống như một vầng sáng lưu li.
Hoắc Tây cảm thấy chói mắt.
Cô rũ mắt, nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay anh. Trương Sùng Quang nắm chặt tay cô.
Ngày 11 tháng 11 ở nước ngoài có rất nhiều người ra ngoài chơi, không giống như ngày hội mua sắm ở trong nước.
Một chiếc Lincoln màu đen đang đỗ trong
sân biệt thự. Hoắc Tây biết đây là xe định chế chống đạn, không nhịn được chế giễu: “Anh sợ chết từ khi nào vậy? Do làm nhiều chuyện trái với lương tâm hả?”
Vệ sĩ đồ đen mở cửa xe.
Trương Sùng Quang nắm tay Miên Miên, bảo cô bé lên xe, nói với giọng rất dịu dàng: “Cấn thận đừng để trúng đầu.”
Miên Miên cũng bị nhốt lâu ròi, biết có thể đi ra ngoài liền rất vui vẻ.
Chờ Miên Miên lên xe xong, Trương Sùng Quang quay người nhìn Hoắc Tây, nói: “Không phải là anh sợ chết, mà là chúng ta có hai đứa nhỏ, huống chi em cò, chưa tha thứ cho anh.”
Dưới ánh mắt của anh, cô không có cách nào trả lời được.
Lúc cô khom lưng lên xe, Trương Sùng Quang đặt tay lên eo cô để đỡ cô, cơ thế cô lập tức căng chặt, nhưng cô không nói gì, chỉ bình tĩnh ngồi vào trong xe.
Sau khi Trương Sùng Quang lên xe, vệ sĩ đóng cửa xe lại.
Chiếc xe kiểu dáng dài rất rộng rãi và thoải mái, Miên Miên tâm trạng tốt hơn nhiều, chịu nói chuyện suốt cả đường đi.
Hoắc Tây có chuyện riêng trong lòng.
Cô nhẹ nhàng xoa đầu con gái. Miên Miên không biết sóng ngầm mãnh liệt giữa người lớn với nhau. Cô bé vịn cửa số nhìn ra bên ngoài… cảnh sắc Geneve rốt cuộc cũng khác với thành phố B.
Trương Sùng Quang cũng nhìn Miên miên.
Một lát sau, anh dời ánh mắt lên người Hoắc Tây, dịu dàng nói: “Miên Miên rất vui vẻ. Hoắc Tây… em cũng hi vọng Miên Miên có thể luôn luôn vui vẻ như vậy mà, đúng không?”
Hoắc Tây giật mình, ngước lên nhìn vào mắt anh, anh lại không nói thêm gì nữa.
Trương Sùng Quang dẫn hai mẹ con đi tham dự bữa tiệc của nhân vật nối tiếng ở địa phương. Tiêu chuẩn buổi tiệc rất cao, cũng có sự tham dự của trẻ nhỏ.
Anh vừa đến liền có người giúp việc dẫn bọn họ đi vào, nói chuyện với Trương Sùng Quang bằng thái độ rất cung kính: “Tiên sinh chờ ngài láu rồi.
Trương Sùng Quang mỉm cười.
Hoắc Tây giật mình. Cô biết vài năm qua Trương Sùng Quang làm ăn rất lớn. Nhưng mà tòa nhà trước mắt này là… tòa nhà của một trong năm người giàu nhất thế giới. Trương Sùng Quang
quen biết người ta khi nào vậy?
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!