Bầu không khí đông lại.
Trong không gian to rộng, chỉ có tiếng thở dốc của bọn họ, vì không động tình nên có vẻ áp lực lại nặng nề.
Không biết từ khi nào, anh làm chuyện vợ chồng với cô, không phải là vì động tình, mà là vì muốn chứng minh cô vẫn còn thuộc về anh, muốn chứng minh bọn họ vẫn còn ở bên nhau, muốn chứng minh bọn họ vẫn có tương lai.
Lời nói của Hoắc Tây giống như nước đá dội anh từ đầu đến chân.
Tất cả sự nhiệt tình mới vừa rồi hoàn toàn tan mất. Nhưng mà anh vẫn không cam lòng… Anh vội vàng hôn cô, chiếm hữu cô, muốn gợi lên sự nhiệt tình ngày xưa của cô.
“Hoắc Tây, anh chưa từng xảy ra quan hệ với cô ta.”
Anh nâng cả người cô, vùi mặt bên gáy cô, giọng nói quyến rũ khàn khàn: “Hoắc Tây, em còn nhớ hay không, trước đây chúng ta cũng rất sung sướng!”
Hoắc Tây không thoát khỏi tay anh được.
Cô tay mảnh khảnh của cô bị anh kéo chặt lên trên đầu, thân thể cũng bị anh đè chặt xuống
giường.
Cô cảm thấy chán ghét, khuôn mặt trắng nõn quay sang một bên, vùi vào trong gối mềm mại màu trắng.
Một lát sau, trong sự giày vò cố tình của anh, cô trả lời đứt quãng: “Tôi… không nhớ!”
“Anh sẽ làm em nhớ lại!”
“Hoắc Tây… anh sẽ không để em quên mất!”
Trương Sùng Quang nói xong rồi không tiếp tục nữa. Anh ôm lấy cô, cảm nhận được nhiệt độ và nhịp tim của nhau.
Trong phòng ngủ trở nên yên tĩnh, Hoắc Tây không nhúc nhích chút nào, cứ nằm yên mà đón nhận từ anh.
Cô thế mà lại xảy ra quan hệ với Trương Sùng Quang.
Làn gió mát mẻ thổi qua cửa sổ rộng mở, bên ngoài truyền đến tiếng chơi đùa trên sân cỏ của Miên Miên. Từ khi xảy ra chuyện, Miên Miên chưa từng chơi đùa vui vẻ như vậy. Giờ phút này, Miên Miên cười rất vui vẻ, còn có cả tiếng gâu gâu của Tiểu Quang.
Hoắc Tây rơi nước mắt, chỉ cảm thấy vớ vấn.
“Sao lại khóc rồi?”
Trương Sùng Quang hôn khô nước mắt của cô, dịu dàng nói: “Em thấy Miên Miên cười vui vẻ chưa kìa? Hoắc Tây, chúng ta bắt đầu một lần nữa được không? Sau này sẽ không có Tống Vận Trương Vận, cũng sẽ không có bất cứ người phụ nữ nào khác nữa. Anh biết anh có lỗi với em và Miên Miên. Anh sẵn lòng dùng cả quãng đời còn lại đế đền bù… Anh sẽ đổi xử tốt với em và Miên Miên. Hoắc Tây, đừng lạnh lùng với anh nữa.”
Hoắc Tây không nói gì, nước mắt vừa mới bị hòn khô lại nhẹ nhàng trượt xuống.
Trương Sùng Quang đút cho cô một viên thuốc ngủ.
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!