Trong lúc xấu hố này, Miên Miên và Duệ Duệ cùng xuống lầu.
Một đứa lề mề, một đứa vùng vằng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của viết hai chữ không muốn.
Trương Sùng Quang mới nhớ ra đã gần nửa năm anh không ở gần bọn nhỏ nên khó trách hai đứa trẻ không chịu gần anh.
Miên Miên là người đầu tiên đi xuống lầu, cô bé chớp đôi mắt, ôm Tiếu Quang.
Trương Sùng Quang ngồi xốm xuống, xoa đầu nhỏ cô bé, hiền hòa nói: “Con không vui khi gặp bố hả!”
Tiểu Quang sủa một tiếng.
Miên Miên cúi đầu, gượng gạo nói: “Vui ạ.”
Trương Sùng Quang lại xoa đầu con trai, Tiểu Trương Duệ cũng không nể mặt mũi anh, khuôn mặt nhăn nhó quay đi, rõ ràng là đang giận anh… Hoắc Minh ngồi trên ghế sofa giả vờ đọc báo.
Trương Sùng Quang cung kính nói: “Cháu sẽ đưa bọn trẻ về trước bữa tối.”
Hoắc Minh ừ một tiếng, nhắc nhở: “Đem quà đi đi, tốn kém rồi.”
Nụ cười của Trương Sùng Quang sượng trân, anh đem quà cất vào cổp xe, sau khi con trai con gái đã yên vị, anh lên xe, anh vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: “Con muốn đi đâu?”
Miên Miên ôm Tiểu Quang, nhỏ giọng nói: “Con muốn về nhà.”
Trương Sùng Quang cảm thấy ruột gan đau đớn.
Một lúc lâu sau, anh mới thấp giọng nói: “Được, bố sẽ đưa tụi con về, nấu món Ý cho hai đứa.”
Trở lại biệt thự, hai đứa trẻ đều không vui vẻ chút nào.
Đồ Ý dù có ngon và tinh tế đến đâu thì bọn trẻ cũng chỉ ăn một chút thôi… Buổi chiều, Miên Miên nói muốn ăn bánh trung thu nên Trương Sùng Quang lái xe ra ngoài mua nguyên liệu, anh lên mạng xem công thức của một số vị, bánh trung thu anh làm còn ngon và thơm lừng hơn bánh bán bên ngoài nữa.
Rốt cuộc, Miên Miên cũng thấy hơi vui vui.
Trương Sùng Quang cắt từng vị, bày ra đĩa cho hai đứa ăn, anh còn mở bộ phim hoạt hình mà Duệ Duệ thích nhất… Bầu không khí trở nên tốt lên đòi hơn, điện thoại của Trương Sùng Quang reo lên, là bên Hoắc trạch đang gọi.
Anh nghe điện thoại, quản gia Hoắc trạch bên kia nhắc anh nên đưa cô chủ nhỏ và cậu chủ nhỏ về, nửa tiếng nữa là nhà lớn sẽ dọn bữa tối.
Trương Sùng Quang cúp điện thoại, anh nhìn Miên Miên và Duệ Duệ.
Miên Miên đặt chiếc bánh trung thu trong tay xuống: “Bố, bố có ăn với chúng con không?”
Trương Sùng Quang đưa tay xoa đầu cô bé, khẽ nói: “Bố không đi.”
Miên Miên mím chặt môi, Duệ Duệ nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: “Bố và mẹ ngươi vĩnh viễn xa nhau sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!