Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 2266: Trương Sùng Quang, anh khỏi quan tâm tôi hẹn hò với ai!



Đêm khuya.

Chị Ngô lo lắng lấy cớ gọi bữa tói gõ cửa: “Ông chủ, hay là tôi đặt đồ ăn…”

Chưa kịp nói xong thì chị ấy chợt sững người rồi chạy nhanh tới.

“Ôi trời, chảy nhiều máu quá!”

“Mau ra ngoài, tôi mang hộp y tế cho ông chủ.”

Trương Sùng Quang im lặng ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Khi chị Ngô đi lấy hộp thuốc, theo thói quen, anh móc một điếu thuốc, vừa định châm lửa thì chị Ngô giựt lại, bẻ nó làm đôi..

“Không muốn sống nữa mà! Vừa từ bệnh viện về đấy.” Chị Ngô hét lên.

Trương Sùng Quang tựa lưng lên ghế sofa, chị Ngô vừa thoa thuốc vừa nhỏ thuốc nhỏ mắt cho anh: “Cậu nói xem, bên người cậu mà không có phụ nữ thì sao mà được? Mợ xuất thân từ một gia đình danh giá, mọi mặt đều kén chọn, phụ nữ bên ngoài dù có tươi trẻ đến đâu cũng không bằng mợ!”

Trương Sùng Quang lặng lẽ nói: “Tôi không cảm thấy người bên ngoài tốt.”

Chị Ngô liếc nhìn anh rồi cúi đầu: “Vậy sao còn thèm phân bên ngoài?”

Trương Sùng Quang lại muốn hút thuốc.

Đúng lúc đó, điện thoại reo lên, hóa ra là Cảnh Thụy gọi điện tới, gọi anh đi uống rượu.

Trương Sùng Quang từ chối: “Không có tâm trạng.”

Cảnh Thụy không ngờ anh sẽ từ chổi, đầu lưỡi run rẩy một lúc, sau đó mới ngượng ngùng nói: “Anh còn buồn thế à? Chúng ta ra ngoài thư giãn đi, nếu muốn đưa người quay về, chúng ta phải bàn bạc kỹ! Tục ngữ có câu, liệt nữ sợ triền lang… Anh à, hãy tin nhé, anh thấy đây, lão cố nhà bên từng mắc sai lầm lớn, từng kết hôn sinh con với người ta. Hiện giờ ấy hả, mặc dù Lý Tư Ỷ không nói thẳng đã tha thứ cho ông ta nhưng đang trông con cho ông ta, có khi vài ba năm nữa lại lén kết hôn gì đó, cái đó chắc đã lắm!

Trương Sùng Quang thực sự không có tâm trạng nghe những lời vô nghĩa của anh ta nên dứt khoát cúp điện thoại.

Cảnh Thụy bị tự kỷ ở đầu kia điện thoại.

Giọng Cảnh Thụy rất lớn, chị Ngô ở bên cạnh cũng nghe thấy, chị ấy không khỏi nói: “Uống rượu

hỏng việc!”

Trương Sùng Quang cúi đầu nhìn chị ấy, khẽ nói: “Cho tôi một bát mì! Hai quả trứng và mấy cọng cải thìa”

Chị Ngô biết anh nhớ vợ.

Đôi mắt chị ấy đỏ hoe, thở dài một tiếng, dọn dẹp phòng ngủ rồi đi xuống lầu.

Trong phòng khách im lặng.

Trương Sùng Quang giơ tay nhìn băng gạc quấn trên đó. Anh nhớ lại, hồi đó Hoẳc Tây ngày nào cũng sống ở đây, nhưng do anh và cô giận dỗi nên không thèm về nhà. Hiện tại nơi này vắng tanh nhưng đêm nào anh cũng muốn quay về.

Năm phút sau, chị Ngô gọi anh xuống lầu.

Có lẽ Trương Sùng Quang đói nên ăn rất vội, vừa ăn xong đã lấy chìa khóa xe, nói muốn ra ngoài một lát.

Vốn dĩ anh chỉ định tùy tiện lái xe đi loanh quanh, nhưng ai ngờ xe lại chạy tới trước cửa nhà Hoắc.

Cả thành phổ B đều biết chuyện anh ly hòn với Hoắc Tây, chứ đừng nói đến người giúp việc của nhà họ Hoắc.

Người giúp việc không cho anh vào.

Trương Sùng Quang cũng không vùng vằng,



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.