Trong phiên tòa thứ hai, Trương Sùng Quang cuối cùng cũng gặp Hoắc Tây.
Anh không còn hy vọng gì nữa, nhưng khi xe anh lái đến cống tòa án, bóng dáng quen thuộc bước ra từ chiếc BMW màu trắng đối diện chính là người vợ mà anh đã lâu không gặp.
Một thời gian không gặp, Hoắc Tây rõ ràng đã gầy đi.
Cô cũng nhìn thấy Trương Sùng Quang khi đóng cửa xe, nhưng khi anh muốn xuống xe nói chuyện với cô, cô bước vào cổng tòa án trước, chỉ đế lại một bóng lưng.
Trương Sùng Quang đuối theo cô: “Hoắc Tây!”
Cô đứng lại, bước chân của anh cũng từ từ chậm lại như sợ làm cô giật mình. Khi chỉ còn cách anh một bước, anh muốn nói chuyện với cô, muốn nói nhiều lắm nhưng lại không thốt ra được lời nào.
Anh chỉ thì thầm với cô: “Hoắc Tây”
Hoắc Tây không quay đầu lại: “Chúng ta hãy nói chuyện ở phiên tòa!”
Trương Sùng Quang trong lòng đau xót, lúc anh định nói tiếp thì Hoắc Tây đã đi mất.
Trong suốt bốn giờ ở phiên toà, anh cứ nhìn chằm chằm vào cô. Cô đã gầy đi rất nhiều… và mái tóc của cô đã trở lại màu nâu ban đầu, anh mơ hồ nhớ ra rằng anh đã nói cỏ để tóc đen là đẹp nhất, cho nên cô vẫn luôn để tóc đen.
Hiện tại cô đã nhuộm tóc lại.
Trương Sùng Quang biết điều này có ý nghĩa gì, sắc mặt không khỏi tái nhợt.
Không có phán quyết nào được đưa ra trong phiên tòa thứ hai và thấm phán cho biết sẽ định ngày đưa ra phán quyết cuối cùng. Hoắc Tây nói cô không có ý kiến gì, cô nói ngắn gọn với luật sư Vương vài câu rồi rời đi. Trương Sùng Quang đã đuổi kịp cô ở bãi đậu xe bên ngoài.
“Hoắc Tây!”
Hoắc Tây vừa mở cửa xe, quay đầu lại thì nghe thấy giọng nói của anh, sắc mặt bình tĩnh không cảm xúc, cò hỏi anh: “Những gì tôi muốn nói trong phiên tòa, luật sư đã nói rồi. Trương Sùng Quang… giữa chúng ta vẫn còn chuyện gì cần nói sao?”
“Cái này!”
Trương Sùng Quang từ trong túi móc ra quả cầu thủy tinh nhỏ, nhìn chằm chằm cô, nhẹ giọng nói: “Anh tìm thấy cái này trên bàn đầu giường, Hoắc Tây… chúng ta từng có cơ hội hàn gắn mối quan hệ, phải không?”
Dưới ánh mặt trời, tấm kính trở nên chói lóa.
Hoắc Tây nhớ ngón tay của mình bị phồng rộp khỉ cô làm món quà nhỏ này.
Trương Sùng Quang lại nói: “Lá phong ở đây là lá phong được hái ở nhà cũ, cây phong được trồng khi chúng ta còn nhỏ. Hoắc Tây, em vẩn không quên những thứ đó, anh cũng sẽ không để em quên! Đêm đó anh đã đến xem cái cây và nó đã lớn lên, rất cao và đẹp…”
Anh say sưa nói, Hoắc Táy lặng yên nghe.
Cô cười nhẹ nói: “Thứ này không có ý nghĩa gì cả! Nếu anh hiểu lầm rằng chúng ta vẫn còn cơ hội và tôi vẫn nhớ đoạn tình cảm cũ thì tôi sẽ quay lại chặt cái cây đó”.
Trương Sùng Quang sửng sốt, một lúc sau mới nhẹ nhàng hỏi: “Em không hề nhớ tình cảm năm xưa của chúng ta à?”
Tinh cảm năm xưa?
Hoắc Tây chỉ cảm thấy buồn cười, hết lần này đến lần khác anh ấn cô xuống bùn, tại sao những khi đó anh không nghĩ đến tình cảm năm xưa? Khi anh và Tống Vận hôn nhau trong căn hộ đó, anh liệu có nghĩ đến tình cảm năm xưa không?
Đột nhiên, Hoắc Tây liếc mắt nhìn thấy Tống
Vận.
Cô ta đứng ở góc lối vào tòa án, trỏng rất duyên dáng.
Sắc mặt Hoắc Tây càng ngày càng lạnh lùng, cô giữ cửa xe, bình tĩnh nói: “Lẽ ra tôi không nên ở bên anh khi anh từ nước ngoài trở về”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!