Anh bắt đầu uống rượu, một người từng khá kín tiếng giờ bắt đầu ra ngoài dự tiệc nhiều hơn.
Trong những căn phòng cao cấp đầy các cô gái trẻ xinh đẹp. Cơ thể trẻ trung của họ cọ xát vào anh, dịu dàng phục vụ, rót rượu cho anh, hay nhét những tấm danh thiếp nhỏ thơm vào túi áo vest của anh, nhưng Trương Sùng Quang lại
không hề có hứng thú.
Thỉnh thoảng khi dậy sớm, anh nghĩ lại xem đã bao lâu rồi mình khỏng làm chuyện vợ chồng.
Vào tối thứ Sáu, anh lại say khướt.
Anh loạng choạng và được tài xế Tiểu Lưu dìu lên xe, anh nhắm mắt nói: “Về nhà đi!”
Tiểu Lưu đang định khởi động xe.
Một người nào đó đột nhiên đứng trước đầu xe khiến anh ta giật mình, không khỏi chửi rủa: “Mù hay sao mà không nhìn thấy xe, đường rộng thế kia mà không đi!”
Người phụ nữ không chịu rời đi, Tiếu Lưu còn trẻ tính tình xốc nổi liền lập tức nhảy xuống xử lý.
Trương Sùng Quang kéo cà vạt và mở mắt ra.
Thì ra là Tống Vận!
Lợi dụng Tiểu Lưu không chuẩn bị, Tống Vận lao tới mở cửa xe, buồn bã gọi: “Trương Sùng Quang, em đã tìm anh rất nhiều lần, nhưng thư ký Tân không cho em gặp anh”.
Cô ta hơi sững sờ trong giây tiếp theo.
Người đàn ông trong xe sau khi uống rượu vẫn có vẻ quyến rũ nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng đến thế.
Không hề giống như trước đây.
Trước đây anh đã từng mỉm cười với cô ta, và anh cũng đã nằm trên đùi cô ta lướt điện thoại di động… Tất cả sự dịu dàng đó là giả tạo sao?
Cô ta không tin điều đó!
Trương Sùng Quang không nhìn cô, anh nhìn thẳng về phía trước, lạnh lùng nói: “Cô Tống, chỉ là cuộc vui ngắn ngủi mà thôi. Tôi chưa bao giờ hứa hẹn với cô điều gì! Sau này đừng đến tìm tôi nữa!”
Trong lòng anh căm ghét cô ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!