Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 2244: Ly hôn đi, tôi không yêu anh nữa



Ánh mắt Hoắc Tây trống rỗng còn hơn cả đêm đen.

Cô nhìn chằm chằm Trương Sùng Quang, cả người cứng đờ. Một lát sau, cô rũ mắt nhìn chằm chằm hình ảnh trên máy tính bảng. Những hình ảnh nam nữ ôm hôn trùng khớp với người đàn ông trước mắt.

Hoắc Tây nghĩ nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì cô cũng không biết rằng anh khi ôm người phụ nữ khác, cũng có thể nhiệt tình như lửa, ánh mắt nóng bỏng đến mức có thế làm bỏng phụ nữ như thế.

Cô đã nhớ kỹ hết rồi. Nếu sau này cô có mềm lòng, thì cô sẽ nhớ đến cái cảnh ghê tởm ngày hôm nay.

Ngón tay đang buông thỏng của Trương Sùng Quang run nhè nhẹ, đến một lúc lâu sau mới có thể khống chế được không run.

Anh đi về phía cô, lấy máy tính bảng trên đầu gối cô ta, nói: “Đừng xem nữa!”

Anh xóa video, đại khái là vì dung lượng quá lớn nên cả buổi cũng chưa xóa xong. Anh mất hết kiên nhẫn, dùng sức bẻ đôi máy tính bảng.

Màn hình tối đen.

Trương Sùng Quang nhặt từng tấm ảnh đang rải rác trên thảm lên.

Tất cả đều là ảnh chụp hỏn môi của anh và Tống Vận.

Anh đã từng xem xấp ảnh này ở Hoắc trạch, góc độ chụp ảnh rất mập mờ… Hoắc Minh ném hết ảnh chụp lên mặt anh, rồi tát cho anh vài cái.

Anh đứng yên tại chỗ cho ông tát. Bởi vì anh không cãi lại được.

Bây giờ anh xem lại, vẫn cảm thấy chấn động.

Ngay cả bản thân anh cũng không biết cuộc hôn nhân giữa anh và Hoắc Tây sao lại đi đến bước đường này. Sao anh lại nỡ dùng người phụ nữ khác để gây tổn thương cho cô?

Tạch một tiếng vang lên, ánh lửa thiêu cháy tất cả ảnh chụp, đồng thời chiếu lên mặt anh, mặt mày cực kì tàn nhẫn, giọng nói đè nén cảm xúc: “Anh và cô ta… chưa từng xảy ra quan hệ.”

Anh nói xong, trong thư phòng im lặng một lúc lâu.

Mãi cho đến khi ngón tay truyền đến cảm giác nóng bỏng, Hoắc Tây mới nói với anh bằng giọng điệu cực kì bình tĩnh: “Tôi đã nhớ kỹ trong đầu, khắc sâu trong lòng, cả cuộc đời đều sẽ

không quên. Trương Sùng Quang, tôi đã khởi tố ly hòn, nhờ có chứng cứ do cô Tống cung cấp, tôi nghĩ nhiều nhất là nửa năm, cuộc hôn nhân của chúng ta sẽ kết thúc. Việc phân chia tài sản vẫn như trước đây, bọn nhỏ đã quen ở căn biệt thự này rồi, nếu anh muốn lấy biệt thự là nhà cưới thì tôi sẽ nhanh chóng dẫn bọn nhỏ dọn đi.”

Giọng nói của cô cực kì bình tĩnh.

Trương Sùng Quang và cô cùng nhau lớn lên. Anh rất hiểu tính tình của cô. Anh đi lên phía trước, từ từ ngồi xốm xuống trước mặt cô. Anh muốn chạm vào cô, vuốt mái tóc cô, nhưng anh vừa chạm vào cô đã bị cô đấy ra: “Đừng chạm vào tôi!”

Hoắc Tây phản ứng rất lớn, gần như dọa sợ Trương Sùng Quang.

Anh nhìn tay mình, nở nụ cười chua xót. Anh nói: “Anh không yêu cô ta, cũng không có cảm giác rung động với cô ta!”

“Không yêu, không rung động!”

Hoắc Tây lặp lại lời nói của anh rồi cười khẽ.

“Trương Sùng Quang, anh không cảm thấy muộn khi nói như vậy sao? Hiện nay trong toàn thành phố B, có ai không biết Tống Vận là người phụ nữ mà anh bao nuôi? Anh ném hết mặt mũi của tôi và cha mẹ tôi xuống đất. Lúc anh làm vậy, anh có từng nhớ rằng cha mẹ tôi coi anh như con

trai trong nhà mà nuôi lớn? Hoắc Doãn Tư có, anh cũng có. Thậm chí Hoắc Doãn Tư không có, anh cũng có. Vì sao vậy? Vì anh đặc biệt thông minh đặc biệt ưu tú hả? Không phải! Là vì bọn họ thật lòng yêu thương anh. Chỉ là anh quay về con đường xưa của cha anh. Và lúc anh làm những chuyện ghê tởm kia với Tống Vận, anh có nghĩ đến Miên Miên và Duệ Duệ không? Anh không có!”

“Trương Sùng Quang, anh không xứng làm cha!”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.