Bên trong chiếc xe đắt tiền, người đàn ông trông rất đẹp trai khi hút thuốc, mặc dù anh đối xử lạnh như băng với cô ta.
Tống Vận đối với Trương Sùng Quang, không chỉ đơn giản là theo đuổi quyền thế, mà còn có sự ngưỡng mộ của phụ nữ giành cho đàn ông.
Cô ta biết rất rõ điểm này.
Khói thuốc màu xám dần lan tràn, làm mơ hồ khoảng cách đôi bên, Trương Sùng Quang ngước mắt nhìn chằm chăm Tống Vận... Cô ta chật vật thật sự, chiếc váy ướt đẫm dán sát vóc dáng lả lướt. Trương Sùng Quang là mộ trưởng thành, tất nhiên có thể nhìn thấu được tâm tư của cô ta.
Trong tầm mắt của anh, Tống Vận hơi run rẩy cả người.
Cô ta nói bằng giọng nghẹn ngào: “Tổng giám đốc Trương, em muốn xin anh một đều, có thể là vì vợ anh đã biết sự tồn tại của em, nên hiện giờ tình cảnh của em rất khó khăn, đài truyền hình đã cho dừng mọi công việc của em. Em xuất thân nông thôn, cha mẹ em không hề dễ dàng khi nuôi em đến tốt nghiệp đại học. Em cầu xin anh... cậu xin bà Trương nương tay với em.”
Một đoạn lời nói nghẹn ngào đáng thương, khiến người ta thương tiếc.
Trương Sùng Quang ánh mắt sâu thảm vẫn cứ ung dung hút thuốc lá.
Cái ánh mắt ấy khiến Tống Vận cảm thấy rung động.
Một lúc lâu sau, Trương Sùng Quang cười khế: “Cô cảm thấy là bà Trương đối phó cô, vậy sao cô không đi tìm cô ấy mà đi tìm tôi?”
Tống Vận nghẹn họng.
Thật ra thì mấy cái chiêu trò của phụ nữ, đối với đàn ông mà nói là giống như một lớp giấy mỏng, đa số đàn ông sẽ không đâm thủng. Còn Trương Sùng Quang, cô ta không ngờ rằng anh lại không nể mặt đến như thế.
Cô ta xấu hổ đến mức đỏ mặt, không biết nên nói tiếp như thế nào.
Có điều, bất ngờ là Trương Sùng Quang lại cúi người mở cửa xe bên kia ra, nói với giọng lạnh nhạt: “Lên xe đi!”
Tống Vận sửng sốt.
Cô ta không thể tin được mình vừa nghe thấy gì, cũng không thể tin được là Trương Sùng Quang không bài xích sự tiếp cận của cô ta. Cô ta chắc chắn rằng št ý đồ của cô ta, nhưng mà anh vẫn bảo cô ta lên xe... Có phải là anh đã chấp nhận sự theo đuổi của cô ta hay không?
Tống Vận gần như là run rẩy bước lên xe.
Ngồi trong chiếc xe sang trọng, ngồi bên cạnh người đàn ông mình ngưỡng mộ, cô ta nhìn tấm thảm trắng tinh, ngửi mùi da dễ chịu và mùi kem cạo râu thoang thoảng đến từ người đàn ông bên cạnh... lại thêm điểm cộng là tài và quyền lợi, tất cả gom lại thành một loại thuốc gây nghiện mạnh nhất trên đời.
Cô ta khao khát người đàn ông này và muốn có được anh. “Tổng giám đốc Trương?” Tống Vận run rẩy hỏi: “Chúng ta đi đâu đây?”
Trương Sùng Quang mặc kệ cô ta, cầm điện thoại gọi đi, lạnh nhạt nói một câu với bên kia: “Xuống lầu đi.”
Dứt lời anh liền tắt máy, vẫn cứ làm lơ Tống Vận. Anh nghiêng người, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc lá, trông cực kì đẹp trai.
'Tống Vận không dám làm phiền anh, cứ mê muội mà nhìn anh.
Cô ta không hiểu tại sao bà Trương lại hờ hững với loại đàn ông như tổng giám đốc Trương.
Bà Trương chỉ biết dựa vào gia thế của mình thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!