Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 2232: Sinh nhật của anh



Sinh nhật của anh...

Trương Sùng Quang nhìn biểu cảm của cô, anh tự giễu cười một cái: "Đúng là em quên rồi! Trong lòng em, chắc chỉ có ngày giỗ của cậu ta thôi."

Hoắc Tây mím môi: "Hôm nay là sinh nhật anh mà, đừng nhắc đến cái này."

Trương Sùng Quang nhìn cô ấy: "Em vẫn còn quan tâm anh à?"

Hoäc Tây không trả lời, cô cúi đầu gắp một cọng rau xanh rồi chậm rãi ăn, sau đó là trứng gà, mỳ cô chỉ ăn một nửa, chỗ còn lại Trương Sùng Quang cầm lấy ăn hết.

Ăn xong, cô đang định nói thì Trương Sùng Quang đứng lên: "Anh đi xem các con"

Hoắc Tây gọi anh lại: "Trương Sùng Quang, chúng ta bàn chuyện thỏa thuận bi

Anh đã đi lên cầu thang, nghe vậy anh quay người lại nhìn Hoắc Tây một cách rất chuyên chú: "Hôm nay anh sinh nhật, em nhất định phải nhắc đến ly hôn à?”

Hoắc Tây bất lực: "Được! Hôm khác chúng ta bàn tiếp."

Trương Sùng Quang lên lầu, đi thẳng vào thư phòng. Hai bạn nhỏ đều đang tập trung làm bài tập, điểm này Hoäc Tây dạy rất tốt, hai đứa nhỏ biết bố đã về nhưng chúng đều không chạy xuống lầu, mà ngoan ngoãn làm tập tập trước đã.

Trương Sùng Quang đẩy cửa ra đi vào, Hoắc Miên Miên phấn khởi gọi một tiếng rồi bổ nhào tới: "Bố!"

Đến cả tiểu Trương Duệ trước giờ luôn bình tĩnh cũng hơi hơi cong môi, rõ ràng là cậu bé rất vui mừng.

Trương Sùng Quang cúi người bế Miên Miên lên.

Hoắc Miên Miên là một cô bé rụt rè, cô bé chỉ cho bố bế một lát là ngượng ngùng nói: "Con phải làm bài tập tiếp!"

Trương Sùng Quang xoa đầu cô bé, thả cô bé xuống.

Sau đó anh lại đi tới sau lưng con trai, xem bài học của con trai, thành tích của Trương Duệ tốt hơn Miên Miên nhiều, Trương Sùng Quang không quan tâm lắm, dù sao thì con trai mà, phải gánh vác gia nghiệp, con gái thì có thể dùng tiền chiều chuộng nuôi nấng thương yêu.

Chắc là biết bố đang ở sau lưng, tiểu Trương Duệ làm bài rất cẩn thận.

Trương Sùng Quang cảm thấy con trai giống mình, nhưng cũng không giống mình, xuất thân của con trai tốt hơn mình rất nhiều rất nhiều... cậu bé họ Trương, nhưng đồng thời cũng là con cháu của nhà họ Hoắc.

Hoắc Miên Miên làm xong bài tập trước.

Trương Sùng Quang nhìn ra cô bé vẫn còn bài đọc thuộc lòng chưa hoàn thành, nhưng người ba chỉ nhắm một mắt mở một mắt xem sách ngoại khóa với con gái một lúc...

Dưới ngọn đèn bên cạnh, tiểu Trương Duệ cực kỳ nghiêm túc làm bài tập.

Hoắc Miên Miên dựa vào người bố, đôi mắt to ngập nước nhìn vào bố mình, một lát sau cô bé bỗng hỏi: "Bố và mẹ sắp ly hôn đúng không? Có phải con và Trương Duệ sẽ tách ra, giống bạn học trong lớp con, một người đi theo bố, một người đi theo mẹ đúng không?”

Trương Sùng Quang ngẩn người, sau đó anh nhìn sang Trương Duệ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương Duệ căng thẳng, rõ ràng là cậu bé cũng biết chuyện này.

Trương Sùng Quang giữ vai con gái, nghiêm mặt hỏi: 'Ai nói mấy lời này với con?"

Ban đầu Hoắc Miên Miên không chịu nói, khuôn mặt nhỏ mềm mại sắp khóc rồi, một lúc sau cô bé mới nói nhỏ: "Con nghe thấy người giúp việc trong nhà lén nói với nhau. Bọn họ bảo bố mẹ đang chiến tranh lạnh, có khi lúc nào đó sẽ giải tán, bọn họ lo mất việc, nên đã nghĩ xem sẽ tìm nhà nào tiếp theo rồi."

Miên Miên cắn môi hỏi: "Bố, nhà tiếp là sao ạ?"

Trương Sùng Quang nghe mà đau lòng.

Anh vuốt nhẹ mái tóc đen của con gái, cân nhắc một chút rồi nói: "Bố mẹ sẽ không ly hôn! Bố mẹ phải cùng nhìn Miên Miên và Duệ Duệ trưởng thành chứ." Miên Miên yên tâm rồi, bố chưa bao giờ lừa cô bé.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.