Bạn nhỏ Cố Tư Kỳ ngẩng đầu lên nhìn bố... Cố Vân Phàm hiểu con mình
đến mức nào chứ, vừa nhìn đã biết cô bé nghĩ gì. Ông ta buông ly xuống, dịu
dàng xoa đầu cô bé.
Cố Tư Kỳ biết bố đồng ý rồi.
Cô bé dựa vào người bố, nhìn chăm chằm vào Lý Tư Ÿ... Sớm muộn gì cũng là của mình.
Đêm lạnh như nước.
Chim chóc và sâu bọ xung quanh nhà bắt đầu ngủ say. Trong sảnh lớn, ba bạn nhỏ đều đã thấm mệt... Mấy người lớn vẫn chưa thỏa mãn, nói đúng hơn là chỉ có Hoắc Doãn Tư, Tổng giám đốc Hoäắc chưa thỏa mãn.
Những người còn lại ai nấy ôm tâm trạng rối bời.
An Nhiên cảm thấy không thể thoải mái tâm sự với Lý Tư Ÿ. Lý Tư Ỷ đã
muốn chạy từ nãy giờ, còn Cố Vân Phàm chỉ cảm thấy đông người quá.
Cuối cùng, Cố Vân Phàm đứng dậy: “Con bé buồn ngủ rồi, tôi không làm phiền nữa, tạm biệt.”
Tài xế đã chờ sẵn bên ngoài. Trước khi đi, Cố Vân Phàm rất phong độ và có chừng mực hỏi Lý Tư Ỷ: “Cần tôi tiễn cô một đoạn không? Uống rượu xong không tiện lái xe.”
Hoäc Doãn Tư định nói mình sẽ đưa Lý Tư Ỷ về nhưng nhớ lại: “Tôi cũng uống rượu.”
Cố Vân Phàm cười nhẹ: “Vẫn là tôi đưa tiện hơn... Cô Lý nhỉ!”
Ông ta nói rất khách sáo, tựa như hai người chưa từng có khoảng thời gian kia, nếu Lý Tư Ỷ từ chối ngược lại có vẻ nhỏ nhen nhưng cô ấy vẫn từ chối: “Cảm ơn Tổng giám đốc Gố, tôi gọi xe được rồi.
Cố Vân Phàm bế con gái, đứng dưới huyền quan.
Đèn hắt lên mặt ông ta, vẫn đẹp như xưa, không hề nhìn ra dấu hiệu của tuổi tác mà chỉ tăng thêm sư quyến rũ của đàn ông trưởng thành.
Ông ta hỏi lại: “Bao nhiêu năm rồi, vẫn chưa buông xuống à?”
Tim An Nhiên hãng một nhịp.
Đúng là Lý Tư Ỷ không chịu nổi kích thích nhất, cô ấy cười lạnh: “Tổng giám đốc Cố nghĩ nhiều rồi.”
Cố Vân Phàm nheo mắt.
Một lúc sau, ông ta nghiêng người, lịch sự nhường phụ nữ đi trước.
Lý Tư Ỷ đi rồi Cố Vân Phàm mới theo sau, con gái nằm trên vai ôm chặt cổ bố... Gương mặt có vẻ kiêu căng nhưng trong lòng rất vui.
Trong sảnh lớn, An Nhiên nói với Hoắc Doãn Tư: “Anh tính trước rồi à?”
Hoắc Doãn Tư xoa cằm, cười khẽ: “Bao nhiêu năm rồi, nói thật... Tư Ỷ vẫn không tiến bộ chút nào. Em xem, trước kia một Cố Vân Phàm đã ăn sạch cô ấy rồi, bây giờ lại có thêm một người. Đứa trẻ kia rất giỏi quấn người."
An Nhiên nghe vậy rầu rĩ, thở dài rồi đi ra tiễn khách.
Một chiếc Rolls-Royce màu đen đậu trước bãi đỗ xe, tài xế vịn cửa sau cho Cố Vân Phàm đặt con gái lên ghế trẻ em. Sau khi cô bé ngồi ngay ngắn ông ta mới đứng lên nói với Lý Tư Ỷ: “Lên xe đi.”
Lý Tư Ỷ do dự nói: “Tôi ngồi bên ngoài.”
Cố Vân Phàm nhìn cô ấy thật sâu, sau đó vẫn lên xe trước, sau đó Lý Tư Ý mới lên theo.
Sau khi lên xe cô ấy mới nhận ra hai người ngồi gần nhau đến mức nào, gần như là mông kề mông. Hơn nữa trong không gian có hạn, cô ấy còn có thể ngửi được mùi hương trên người đối phương.
Mùi thuốc lá lẫn với mùi kem cạo râu tươi mát.
Mùi hương rất đặc trưng!
Thậm chí giống hệt với trước đây, Lý Tư Ỷ vẫn còn nhớ năm đó khi họ còn ở bên nhau, cô ấy rất thích chôn mặt vào hõm cổ ngửi mùi hương của người kia. Mỗi khi làm Cố Vân Phàm nhột, cô ấy sẽ bị trừng phạt đến chết đi sống lại, ngọt ngào gọi chú Cố ơi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!